Thịnh Kinh vào đông nhiều tuyết, sau trận tuyết cuối cùng của tháng chạp, đại quân chinh phạt Nam Việt cuối cùng cũng trở về.
Đại quân đông đảo tiến vào thành, bá tánh Thịnh Kinh không màng tuyết chưa tan, đổ ra đường hoan nghênh, đúng là cảnh tượng khó gặp.
Phủ Nam Cảnh Vương lại vội vàng không rảnh tham gia náo nhiệt, sai vặt thị nữ bận rộn, vội mà không loạn, chuẩn bị đón Nam Cảnh Vương trở về.
Lạc Chi Hành mặc áo choàng lớn, đi qua đi lại ngoài chính sảnh, thỉnh thoảng có một cảm hứng chợt lóe lên, quay đầu lại hỏi: “Cha thích ăn đồ nóng mới lấy ra khỏi nồi, những món ăn đó chờ cha vào phủ mới bắt đầu nấu, phòng bếp có biết không?”
“Lúc trước nô tỳ đã phân phó xuống.”
“Còn có, canh vịt già ăn nóng mới ngon, lúc dọn lên nhất định không thể quên bếp nhỏ, nếu không vừa đặt lên bàn đã lạnh, không dễ ăn.”
Bình Hạ cười nói: “Quận chúa yên tâm, đầu bếp phụ trách phòng bếp là người chúng ta đưa từ Nam Cảnh đến đây, những thứ này hắn đều nhớ rõ.”
Vậy thì tốt.” Lạc Chi Hành thở phào nhẹ nhõm.
Bình Hạ nói: “Bàn Tuyết đã ra ngoài hỏi thăm, Vương gia vừa trở về sẽ lập tức đến bẩm báo. Tuyết tan rất lạnh, chi bằng quận chúa về phòng chờ trước đi? Tránh bị cảm lạnh."
“Ta không lạnh.” Lạc Chi Hành lắc đầu.
Từ sau khi tạm biệt ở Bình Xuyên, hai cha con đã hơn một tháng không gặp, Vương gia một đường bận rộn mệt mỏi, quận chúa lo lắng cũng là lẽ đương nhiên.
Thấy nàng không muốn vào phòng chờ, Bình Hạ cũng không nói nhiều nữa, chỉ lặng lẽ lấy thêm lò sưởi tay mới, thay vào lò sưởi dã không còn nhiều nhiệt trong tay Lạc Chi Hành.
Không bao lâu, Bán Tuyết vội vàng chạy trở về, vui sướng nâng cao giọng: “Vương gia đã trở lại!”
Lạc Chi Hành mừng rỡ, vội vàng bước ra đón, vừa đi vừa nghiêng đầu ra lệnh:“Kêu phòng bếp chuẩn bị đi. Đợi lát nữa cha còn phải đến diện thành, lại để người đi xác nhận y phục mặc lúc tiến cung, chớ xảy ra sai lầm.”
Bình Hạ nói: “Vâng.” vội vàng chạy đi thu xếp.
Nam Cảnh Vương sắp xếp xong cho binh lính lập tức đi thẳng về nhà.
Vừa nhìn thấy Lạc Chi Hành, đã nhìn nàng từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu cười nói: " Hành Nhi không gầy. Trên đường đi cha còn lo lắng con đã lâu không tới đây, không thích ứng được với thời tiết Thịnh Kinh.”
" Thịnh Kinh chẳng qua chỉ lạnh hơn một chút, trong nhà có đủ lửa than, a huynh và Thôi lão tướng quân lo lắng không đủ, lại sai người mang tới rất nhiều, sao có thể không thích ứng được. Con gái tất cả đều tốt, cha yên tâm.” Lạc Chi Hành nhẹ giọng nói.
“Hai gia tôn bọn họ đúng là cẩn thận.”
Lạc Chi Hành gật đầu, nhìn Nam Cảnh Vương, suy nghĩ gì đó nói: “Nhưng cha tiều tuỵ đi nhiều rồi.”
“Muốn vào kinh trước đêm giao thừa nên cha ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, còn phải lo lắng mấy sứ thần Nam Việt kia, tóm lại cũng mệt
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.