Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, rốt cuộc Du Đào cũng tìm được một vài nhánh cây khô, lại nhặt một chút lá rụng, sau đó nàng vội vã quay trở lại sơn động.
Lớp tuyết dày bị đẩy sang một bên, ánh sáng chiếu vào. Lông mi Chúc Minh Ngọc khẽ run rẩy, nhìn thân ảnh bận rộn của Du Đào, trong lòng nàng càng thêm có cảm giác chua xót.
Đợi hồi lâu mà Du Đào không quay lại, nàng ấy còn nghĩ rằng Du Đào đã chạy trốn.
“Xem ra ngươi rất có kinh nghiệm.” Chúc Minh Ngọc nhìn động tác châm lửa thuần thục của nàng mà nói.
Du Đào ừ một tiếng "Trước khi đến Vô Thường tông, ta sống ở Hải Thành, ngày nào cũng phải nhóm lửa nấu nướng, lâu dần liền trở nên thành thạo."
"Trước đây ngươi sống một mình sao?"
Du Đào cẩn thận đem những chiếc lá rụng để vào trên ngọn lửa nhỏ và trả lời: "Đúng vậy, ta đã quen rồi."
"Hiện tại ta cũng ở một mình, lúc trước sư huynh hỏi ta có muốn ở chung với đệ tử khác hay không, ta suy nghĩ một chút, quyết định thôi quên đi."
"Tại sao thế?"
Ngọn lửa nhỏ dần dần biến thành ngọn lửa lớn hơn, nhảy lên tạch tạch, Du Đào suy nghĩ một lúc rồi cười nói: "Bởi vì khi ngủ ta sẽ ngáy to và nghiến răng nên sợ làm phiền đến người khác."
Chúc Minh Ngọc:...nói dối.
Mấy ngày trước, nàng ấy đã thấy Du Đào ghé vào trên bàn ngủ gục sau giờ học buổi sáng, rất an tĩnh.
Hô hấp nhẹ nhàng, thoạt nhìn thấy rất ngoan.
Giống như một con thỏ con mà nàng ấy đã nuôi trước đây.
Dù sao nguyên nhân chân chính mà Du Đào không nói, Chúc Minh Ngọc cũng có thể đoán được.
Với tư
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).