[ Ký chủ! Cô tuyệt đối đừng đồng ý nha! 2333 bỗng nhiên nhảy ra, mức độ OOC đã 5% rồi! ]

[ Yên tâm, tôi có chừng mực. ] Tô Lê là một diễn viên có tinh thần chuyên nghiệp, hiện tại cô là Lục Thất, là Lục Thất thích Phong Ngự mười mấy năm, tất nhiên sẽ không nhận lời tỏ tình của Phong Ý. Muốn thật sự cùng chung thuyền với Phong Ý, trước hết Tô Lê phải tạo lý do hợp lý khiến Lục Thất từ bỏ Phong Ngự, mà hiện tại đang có một cơ hội.

“Là anh quá nóng vội.” Phong Ý trầm tư trong chốc lát, bỗng nhiên nói, “Anh sẽ cho em thời gian, hy vọng em cũng có thể cho anh cơ hội theo đuổi em.”

Tô Lê ngơ ngác nhìn hắn, gò má hơi co giật, có chút ửng đỏ, không lạnh lùng, khó gần như thường lệ mà thay vào đó lộ ra vẻ ngây thơ của một cô bé. Thật ra, Lục Thất cũng giống như Lục Kỳ, tính cách cô đơn thuần lại ngây thơ, khi cởi bỏ lớp ngụy trang đi, đấy mới chính là cô ấy.

“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?” Tô Lê nhẹ giọng hỏi.

Phong Ý vốn định đến nhà hàng xoay hôm qua, nhưng hắn bỗng nhiên nhận ra mình cũng không hiểu gì về cô. Nếu cô không thích ăn món Pháp vậy thì có hơi xấu hổ. Vì thế hắn nói, “Đi ăn cơm đi, em muốn ăn gì? Lâu rồi anh không về nước, cũng không rõ khẩu vị ở đây lắm!”

Lừa con nít hả? Tô Lê rủa thầm một câu, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ nghiêm túc suy nghĩ, “Ngũ gia thích ăn đồ Trung Quốc không?”

“Thích.” Bây giờ dù có không thích cũng phải nói thích.

“Vậy ngài có thể ăn cay không?” Tô Lê lại hỏi.

“Có thể.” Phong Ý tạm dừng một giây, nói.

“Thế mình ăn món cay Tứ Xuyên đi, phố Lâm Nam có một quán chuyên món cay Tứ Xuyên mới mở, hương vị chuẩn Tứ Xuyên luôn. Hơn nữa hoàn cảnh cũng không tồi, tuy không thể so với nhà hàng cao cấp nhưng hương vị không tệ đâu.” Tô Lê đề nghị, cô muốn ăn lâu rồi, chỉ là không có cơ hội đi. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

“Ừm, Nghe em.” Phong Ý thấy đôi mắt cô sáng rỡ, không khỏi cảm thấy vui vẻ lên.

U là trời, trái tim thiếu nữ của tôi. Ánh mắt Tô Lê lấp lánh, Phong Ngũ gia này sao lại đẹp trai như vậy? Còn giỏi tán tỉnh nữa chứ! Kiềm chế không đậu mà, muốn lập tức gả cho ảnh quá đêêêê!

[…] Ký chủ mắc bệnh mê trai quá nặng, còn cứu nổi không, online chờ, gấp!

Tới nơi, thư ký Lâm, một phụ tá khác của Phong Ý, từ chiếc xe khác bước xuống, nhìn quán ăn Tứ Xuyên nườm nượp khách, nhăn chặt mày.

Cô đứng ở trước cửa xe, cung kính chờ Phong Ý bước ra, ai ngờ người ra trước lại là Tô Lê. Hai người vừa chạm mặt, Tô Lê liền biết đối phương không ưa mình. Suy cho cùng, một người cao cao tại thượng, cơm bưng nước rót tận tay như Phong Ngũ gia thế mà tự hạ thấp mình đến nơi như thế này, e rằng rất khó làm người bên cạnh hắn tiếp thu.

Chỉ là cô Lâm này xem ra cũng không phải người thức thời, BOSS muốn làm cái gì, khi nào tới lượt thư ký chấp nhận mới được làm?

Quả nhiên, Phong Ý vừa xuống xe, cô Lâm liền mở miệng, “Ngũ gia, nơi này hoàn cảnh không tốt lắm, chỉ sợ vệ sinh không bảo đảm, xin ngài nghĩ kĩ. Bàn đặt ở nhà hàng xoay còn chưa hủy, hay là thay đổi chỗ, có lẽ Lục tiểu thư cũng sẽ thích.”

Tô Lê trợn mắt, lên tiếng trước khi Phong Ý mở miệng, “Cô Lâm nói cũng có lý. Hay là Ngũ gia nghe theo kiến nghị của cô ấy đi. Có điều hôm nay tôi muốn ăn món cay Tứ Xuyên, cảm ơn Ngũ gia đã đưa tôi tới.”

“Không sao, tôi cảm thấy nơi này rất tốt.” Thấy Tô Lê muốn tách khỏi mình, Phong Ý lập tức bắt lấy cổ tay cô. Đồng thời, có chút bất mãn với thư ký Lâm. Tuy rằng ngoại giới đồn đãi hắn tàn nhẫn máu lạnh, thủ đoạn độc ác, nhưng từ trước đến nay đối với thuộc hạ, hắn chỉ chú trọng năng lực công tác, những việc còn lại cũng không quản thúc quá mức. Ai ngờ, hắn không quản thúc người khác, người khác lại muốn quản thúc hắn, thật là buồn cười. Hắn giấu đi cảm xúc trong mắt, không để Tô Lê phát hiện giờ phút này hắn đang tức giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play