[Chà chà, ngày mai chính là ngày nhị ca ta bị chuốc say đến bất tỉnh nhân sự… Nhị ca không hề đề phòng nàng ta, nàng ta bưng ly rượu đó lên, hạ thấp người xuống.] Lục Triều Triều thầm hả hê trong lòng.
Lục Chính Việt càng nghe càng đề cao cảnh giác.
“Muội đã vào phủ rồi thì coi như nhà mình, cứ tế bái trong phủ đi. Muội đã cứu mạng ta nên đây là lẽ dĩ nhiên. Ngày mai ta sẽ đến đây cùng muội.” Lục Chính Việt không hề lộ ra vẻ gì.
Hai người lại đi trong tuyết một lúc lâu, Lục Chính Việt mới đưa nàng ta về sân.
Nàng ta đứng trong tuyết, nhìn theo bóng dáng của hắn càng lúc càng xa với ánh mắt rưng rưng, chỉ cần Lục Chính Việt quay đầu lại, sẽ có thể nhìn thấy dáng vẻ ấy của nàng ta.
Và quả nhiên, Lục Chính Việt quay đầu lại.
Phải đến khi Lục Chính Việt đi xa, nụ cười trên môi nàng ta mới đột nhiên tan biến.
Tiểu nha hoàn tiến lên nói: “Tô cô nương, nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt nhé? Trên người cô nương toàn tuyết, dễ bị cảm lạnh.”
Tô Chỉ Thanh nhẹ nhàng gật đầu.
Rửa mặt xong, trở lại phòng trong, Tô Chỉ Thanh ngồi trước gương đồng, mái tóc rối tung.
Trong phòng còn có một chiếc bàn gỗ đàn hương, trên bàn bày một số trang giấy, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
“Đây là gì?” Nàng ta mở ra một trang, những dòng chữ bay bổng uyển chuyển hiện ra trước mắt.
Khác với nét chữ nguệch ngoạc của Lục Chính Việt, những dòng chữ này vô cùng mạnh mẽ, thể hiện sự quyết đoán khi hạ bút thành văn.
“Là chữ viết của hầu gia.”
“Nơi đây vốn là thư phòng của hầu gia, thỉnh thoảng hầu gia sẽ đến đây nghỉ ngơi. Những thứ này đều là bút mực của hầu gia.” Nha hoàn cung kính trả lời.
Mặt Tô Chỉ Thanh hơi nóng lên, đầu ngón tay lướt qua những trang giấy, như bị thiêu đốt.
Nàng ta nằm trên giường, mơ mơ màng màng, phảng phất như mình đang bị bao bọc bởi hơi thở mãnh liệt của một người đàn ông khác.
Lục hầu gia đã từng ngủ ở đây.
Ngày thứ hai, Tô Chỉ Thanh sắc mặt vô cùng tệ hại.
Nàng ta mặc một bộ váy dài màu tím nhạt, cả người mềm mại như một đóa hoa trắng nhỏ bé chỉ có thể dựa vào người khác mà sinh sôi.
Khi Lục Chính Việt đến, hắn không khỏi thở dài: "Thanh Thanh, đừng khổ sở, muội còn có ta. Ta sẽ thay phụ mẫu của muội chăm sóc tốt cho muội. Hãy tin tưởng ta." Lục Chính Việt nhìn nàng ta với ánh mắt chân thành và tha thiết. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Tô Chỉ Thanh rưng rưng gật đầu.
Bóng đêm buông xuống, nha hoàn mang thức ăn chay lên.
Lục Chính Việt đi qua đi lại, tự mình cầm lấy chiếc chậu đồng, cùng Tô Chỉ Thanh cúng bái ở điện trong sân.
Giấy tiền bay lượn trong không trung, thiếu nữ mảnh mai quỳ gối trên nền tuyết, âm thầm rơi lệ.
"Phụ thân, nương... Nữ nhi đã gặp được Chính Việt, Chính Việt ca ca là người tốt, mong rằng người ở trên cao có thể yên tâm." Tô Chỉ Thanh nhẹ giọng nức nở, đổ hai ly rượu gạo xuống chậu đồng trước mặt.
Lục Chính Việt cùng nàng ta đốt tiền giấy.
Môi Tô Chỉ Thanh đã đông lại, trắng bệch.
"Dùng chút bữa tối đi, sức khỏe muội không tốt, đừng để bị cảm lạnh." Lục Chính Việt đỡ nàng ta vào nhà, trên bàn đã bày đầy thức ăn tối.
Ánh mắt hắn dừng lại ở hai chén rượu trên bàn, rồi hơi dời đi.
"Chính Việt ca ca, cảm ơn huynh đã đến bên cạnh muội."
"Muội tuy đã cứu huynh, nhưng Thanh Thanh trên đời này đơn độc một mình, là huynh đã cho muội dũng khí để sống sót. Huynh cũng đã cứu rỗi Thanh Thanh."
"Ly rượu này, muội kính huynh." Tô Chỉ Thanh tự tay rót rượu đưa đến bên cạnh hắn.
Lục Chính Việt bình tĩnh nói: "Thanh Thanh, ta mới nên kính muội." Hắn cầm lấy chén rượu.
Cùng Tô Chỉ Thanh nhẹ nhàng chạm cốc
Hai người cùng uống cạn chén rượu.
Tô Chỉ Thanh nhẹ nhàng thở hắt ra, dường như đã yên lòng.
Nàng ta lại khuyên Lục Chính Việt ăn thêm thức ăn chay.
Có lẽ vì dùng quá nhiều than củi, hoặc có lẽ vì say rượu, nàng ta chỉ cảm thấy phòng trong hơi oi bức, thiếu niên trước mắt cũng xuất hiện bóng chồng.
Tiếng nói bên tai cũng dần trở nên mơ hồ, không rõ ràng.
Nàng ta như nghe thấy tiếng thở dài của thiếu niên: "Thanh Thanh, muội say rồi."
Nhưng nàng ta chỉ cảm thấy cả người cùng bếp lò giống nhau, muốn tìm kiếm một tia mát mẻ thanh tân.
Nàng ta như bị người ôm đến trường kỷ , nến trong phòng bị thổi tắt rồi dường như nghe được tiếng đóng cửa phòng.
Bước chân càng lúc càng xa, nàng ta cảm thấy ngực mình như có một ngọn lửa, muốn thiêu đốt bản thân, khiến lý trí của nàng ta tan biến.
"Nóng..." Nàng ta thấp giọng nỉ non.
Tô Chỉ Thanh nắm chặt vạt áo hở kéo ra, chỉ còn một chiếc áo trong, lại như cũ cảm thấy phòng trong khô nóng không thôi.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa mở.
Khi cửa mở, phòng trong mang theo một tia lạnh lẽo.
Tô Chỉ Thanh hơi tỉnh táo lại nhưng thân mình so với lý trí càng nhanh hơn, nàng ta nhanh chóng đứng dậy, ôm chặt người đến.
Người đến sững sờ.
Nàng ta dính sát vào đối phương, không có một tia khe hở, hấp thu hơi lạnh từ người đó.
Giọng nàng ta run run, uất ức thoải mái thở dài: "Đừng đẩy ta ra."
Giọng nói mềm mại, khiến người ta không thể cưỡng lại.
Người đến bóp chặt eo nàng ta, mắt đỏ lên: "Ngươi biết ta là ai không?"
Giọng nói trầm thấp, mang theo một tia nam tính trưởng thành và tràn đầy cảm giác áp bức.
Tô Chỉ Thanh đỏ bừng mặt.
Sao nàng ta lại nằm mơ vậy?
Đêm qua, Tô Chỉ biết được đây là thư phòng của Lục hầu gia, là nơi Lục hầu gia từng ngủ, nàng ta liền ngượng ngùng không thôi.
Tối nay, sao lại mơ thấy cảnh tượng táo bạo như vậy?
Tô Chỉ Thanh mở miệng với âm thanh run rẩy, đôi tay sờ soạng khắp người đối phương, thậm chí cởi bỏ xiêm y của hắn, khiến hắn đều nhịn không được phát run.
Nàng ta mềm mại ngã vào lòng ngực đối phương.
"Là... là hầu gia” Nàng ta khẽ cắn môi dưới, anh mắt long lanh ánh nước.
“Là Lục hầu gia.”
“Hầu gia, xin đừng đẩy ta ra, đừng đẩy Thanh Thanh ra.” Nàng ta mềm giọng nỉ non, phảng phất mang theo một tia khẩn cầu.
Nàng ta nhón chân, câu lấy cổ đối phương, từng chút một áp bản thân mình dính sát vào.
Trán Lục Viễn Trạch nhảy lên gân xanh, mười mấy năm qua ông ta như cá gặp nước.
Gần đây ông ta lại bị Hứa thị cùng Bùi Giảo Giảo lăn lộn đến cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.
Tối nay ông ta lại còn cùng đồng liêu uống nhiều thêm hai ly, tâm trí có chút mơ hồ. Nhưng là nam nhân, ông ta biết bản thân mình đang làm cái gì.
Tô Chỉ Thanh hoàn toàn khác với Hứa thị, đích nữ của Hứa gia, nhà cao cửa rộng, là một nữ tử truyền thống cùng đoan trang.
Hoàn toàn khác với Bùi Giao Giao ôn nhu, hiểu lòng người.
Còn đây là một nữ tử mang theo sự tươi mới của thanh xuân tuổi trẻ, còn có chút hèn mọn khẩn cầu trúc trắc của thiếu nữ.
Đây là một thiếu nữ mười sáu tuổi như hoa như ngọc, thanh xuân phơi phới.
Cùng các nàng hoàn toàn khác nhau.
Khi chiếc lưỡi đinh hương mềm mại của nàng ta linh hoạt chui vào trong miệng ông, tia lý trí cuối cùng của ông ta liền đứt gãy. ( truyện trên app T Y T )
Nam nhân ôm eo của nữ nhân đang lười biếng tựa vào người mình bế lên, nữ nhân la lên một tiếng rồi vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn.
Tiểu nha hoàn đang đến để thắp đèn bên này.
Nghe được phòng trong phát ra từng tiếng rên rỉ mềm mại, tiếng sau còn nũng nịu hơn tiếng trước, tiểu nha hoàn đỏ bừng gương mặt.
Ngay sau đó nàng ta sợ đến mức gương mặt trắng bệch, vội vàng chạy đi báo cho chủ mẫu.
Phu nhân, phu nhân… Đã xảy ra chuyện rồi!” Tiểu nha hoàn gấp gáp mang theo chút nức nở.
“Không biết tên ngu xuẩn nào đêm thư phòng của hầu gia trở thành nơi ở của Tô cô nương kia.” Tiểu nha hoàn khóc lóc nức nở, nước mắt ào ào chảy xuống, nàng ta nghe được thanh âm rên rỉ phóng đãng kia liền không thể nào liên hệ được với Tô cô nương.
Tại sao lại có thể có hành vi phóng đãng như vậy.
Hứa thị liền che lại tai của Triều Triều, Đăng Chi lập tức bế bé con đi ra ngoài.
“Khóc sướt mướt cái gì? Tết nhất đến nơi rồi, đừng có mà làm hỏng không khí vui mừng.”
Hứa thị đỏ bừng hai mắt, tựa như nghiến răng, mở miệng nói: “Hầu gia đã giữ thân như ngọc, ở bên ta 20 năm cũng đủ rồi. Ta không thể một mình chiếm giữ sủng ái của hầu gia…” Bà như là thở dài, hốc mắt ngấn nước.
Lời nói tuy là như thế nhưng mà tất cả mọi người đều thấy phu nhân rơi lệ.
Hứa thị một đêm không ngủ, đứng ở trong viện, cả người phủ trong tuyết, si ngốc nhìn về phương xa.
Hướng đó là hướng thư phòng của hầu gia.
Sau lưng bà là Đăng Chi đang không ngừng rót canh gừng cho bà.