Cừu con miệng phun lời người đối với người thường mà nói là một chuyện vô cùng kinh hãi, nhưng mà cừu Đường kêu sợ hãi cũng không nhận được một ánh mắt nào từ thiếu niên.
Trên mặt có vết bớt xấu xí, tiểu thợ săn chỉ là thẳng đơ nhìn chằm chằm Nam Diên, ánh mắt rất sâu, giọng điệu lại rất lạnh nhạt, “Ngươi không phải người trong thôn, người trong thôn đều tránh ta như tránh bệnh dịch.”
Nam Diên nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia khác lạ.
Nàng hơi cong khóe miệng, đáng tiếc khuôn mặt than làm nụ cười đó trông không tự nhiên lắm, cũng may giọng điệu của nàng so với khi đối diện Cừu Hận Thiên đã nhu hòa hơn nhiều, “Đi ngang qua đây, xin tá túc một đêm.”
Thợ săn cũng không vì dung mạo tuyệt sắc hiếm có trên đời của nữ nhân mà nói lời hay ý đẹp, thái độ của hắn vẫn lạnh nhạt xa cách: “Cả ngọn núi này đều là địa bàn của ta, ta không chào đón người ngoài, ngươi mau rời đi.”
Nam Diên dựa vào cửa, khoanh tay trước ngực, tư thế rất thoải mái, “Xin thương xót đi tiểu thợ săn, ta mệt rồi, cho ta nghỉ một đêm ở đây.”
Thợ săn nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi không mở miệng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT