Chờ thợ săn đi xa, Nam Diên như phát ngốc quay đầu nhìn theo hướng hắn rời đi.
Tiểu Đường bất mãn lải nhải: “Diên Diên, hắn dám gọi ngươi là heo, rõ ràng hắn mới là heo! Nhìn mà xem, cách đây hai ngày hắn đã ăn sạch một bát to đầy thịt thỏ kho tàu! Thật không hiểu nổi, ăn nhiều như vậy mà sao hắn vẫn gầy được?”
Nó không muốn thừa nhận rằng mình cảm thấy bất mãn vì không được ăn, trong khi thợ săn lại ăn quá nhiều, khiến nó cảm thấy không công bằng.
Nam Diên lười biếng nheo mắt, nhìn ra cánh rừng xanh tươi mát mẻ xa xa: “Tiểu Đường cũng muốn ăn sao?”
Tiểu Đường lắp bắp: “Ta… ta không thèm đâu, ta là thượng cổ thần thú, là con của thánh thú, từ khi sinh ra đã có pháp lực vô biên, sinh ra đã không cần ăn những thứ ngũ cốc đó!”
Nam Diên nhẹ giọng: “Con người có năm giác quan, mắt, tai, mũi, lưỡi và thân. Nếu lưỡi không được sử dụng quá lâu, chức năng của nó sẽ dần thoái hóa.”
Tiểu Đường bĩu môi: “Ai nói ta không dùng lưỡi, trong không gian của ta có tiên lộ, ngọt lắm, uống rất ngon, còn có rất nhiều Tích Cốc Đan, Tích Cốc Đan cũng ngọt, ta thường lấy nó làm kẹo ăn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play