Khi Nam Diên đến, nha hoàn bà tử của Doanh Hương Viện đã đứng thành mấy hàng, cúi gằm mặt, vẻ mặt sợ hãi.
Chỗ ở của bọn hạ nhân cũng bị mấy bà tử do Vương thị mang đến canh giữ, chỉ chờ Vương thị ra lệnh một tiếng là xông vào nhà lục soát tang vật.
Vương thị nhìn thấy Nam Diên, nhíu mày thở dài nói: “Dao Nhi, đây là chuyện trong viện của con, ta vốn không nên nhúng tay, nhưng cây trâm vàng đó là do ta thấy Tử Tô hầu hạ con tốt nên lén thưởng cho nó.
Dù sao cũng là đồ vật từ tay ta đưa ra, nếu ta không biết thì thôi, giờ đã biết chuyện này rồi thì không thể không hỏi cho ra nhẽ.”
Nói rồi, giọng Vương thị đột nhiên cao lên, mang theo tư thái của chủ mẫu đương gia, “Tuyệt đối không ngờ, ngàn phòng vạn phòng cũng khó phòng trộm cắp, vậy mà trong phủ quốc công ta lại có loại người hầu hạ tay chân không sạch sẽ này, trong phủ có từng thiếu thốn gì của các ngươi đâu? Vậy mà lại làm ra chuyện gà gáy chó trộm này!
Chu ma ma, lát nữa tìm được kẻ trộm thì cứ đánh chết bằng côn cho ta!”
Ở thời cổ đại, việc bán thân hoặc bán đứt nô bộc đồng nghĩa với việc họ là vật sở hữu của chủ nhân, tùy ý chủ nhân xử lý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play