Đổng Quốc Trung hiển nhiên đã coi Nam Diên và Thịnh Mộ Hi là vật trong tay, lời giải thích đưa ra đều rất qua loa, kiểu như trời đã tối rồi, cha Thịnh bệnh nặng đang ở phòng bệnh vô trùng, muốn đến thăm hai người phải khử trùng trước, trình tự tương đối phiền phức, chi bằng sáng mai hãy đi.
Thịnh Mộ Hi xuyên qua song sắt nhỏ nhìn cảnh tượng bên ngoài, hai tay nắm thành nắm đấm, ánh mắt nảy sinh ác độc, "Mịch Mịch, anh đoán có lẽ là thật, ba anh... đã sớm xảy ra chuyện rồi."
Nam Diên ừ một tiếng, hỏi: "Muốn khóc thì cứ khóc đi, vai em có thể cho anh mượn."
Thịnh Mộ Hi: ...
Tiểu Đường: Hì hì hì, nhận mệnh đi, trước mặt Diên Diên anh không thể công được đâu.
Có tiện nghi mà không chiếm thì thật uổng.
Nhưng Thịnh Mộ Hi không có gối lên vai bạn gái khóc, anh ôm Nam Diên, chôn mặt vào cổ cô, trầm thấp nói: "Mịch Mịch, nếu không có em, anh không thể tưởng tượng được, con đường này anh một mình sẽ đi như thế nào... Có em ở bên cạnh, thật tốt."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT