Phương Diệu Dung thấy Thịnh Mộ Hi tìm tới cửa, không nói hai lời liền muốn xông lên đánh người. Vương Lượng nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cô, "Vợ à, bình tĩnh, bình tĩnh!"
"Cút, ai là vợ anh, sống chung là vợ sao? Tin hay không ngày mai tôi liền sống chung với người đàn ông khác!" Phương Diệu Dung giận dữ.
Vương Lượng vừa nghe lời này thì làm sao chịu được!
Vất vả lắm mới đuổi kịp người trong lòng, còn ăn tới nơi tới chốn, chỉ thiếu mỗi làm cái tiệc rượu với lãnh cái giấy đăng ký kết hôn, vợ mà chạy thì cậu ta đi đâu tìm được người vừa có thể nói vừa có thể làm vợ như vậy nữa?
Vương Lượng hướng Thịnh Mộ Hi nháy mắt xin lỗi, sau đó nhẹ nhàng buông tay.
Không có trói buộc, Phương Diệu Dung xông tới trước mặt Thịnh Mộ Hi, giơ tay lên muốn tát, nhưng lần này tay cô giơ lên được một nửa thì dừng lại. Nhìn người đàn ông trước mặt không hề trốn tránh, như thể đang chờ bị đánh, cô cười lạnh một tiếng, thu tay về, "Cậu có phải muốn tôi tát cậu thêm vài cái nữa, để nỗi áy náy và hối hận trong lòng cậu có thể giảm bớt phần nào không?
Thịnh Mộ Hi, cậu nằm mơ!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT