Lão hoàng đế ngã xỉu trong khoảnh khắc còn đang suy nghĩ, vì sao hai vị đại thần tâm phúc của mình lại chạy trốn, mà hắn lại không hề nghe được bất kỳ tin tức gì, chẳng lẽ hai người Dương Nặc và Tần Quang đã có thể một tay che trời đến mức độ này sao?
Sau một hồi các thái y luống cuống tay chân, lão hoàng đế giận dữ vì lo lắng cuối cùng cũng tỉnh lại.
Lão hoàng đế ánh mắt dại ra nhìn hư không trên đầu, lẩm bẩm tự nói: "Trẫm đã tin tưởng hai vị ái khanh Dương Nặc và Tần Quang như vậy, cho đến tận gần đây, trẫm đều cho rằng bọn họ có thể giúp trẫm giải quyết ưu phiền, ai ngờ..."
"Vương công công, ngươi nói đây là vì cái gì? Trẫm đối đãi với Dương ái khanh và Tần ái khanh còn chưa đủ tốt sao? Ngụy Liễm kêu trẫm chém đầu bọn họ đưa qua, trẫm vẫn luôn không động thủ, trẫm đối với bọn họ chưa bao giờ động qua sát tâm, bọn họ lại bỏ trẫm mà chạy. Đáng giận, đáng giận a!"
Vương công công phủ phục trên mặt đất, không dám nói lời nào.
Chẳng qua, Hoàng thượng thật sự chưa từng động qua sát niệm sao?
Lão hoàng đế vẫn lẩm bẩm lầu bầu, tự mình cảm động, "Trẫm đối với bọn họ chỗ nào cũng dung túng, bọn họ sau lưng trẫm tham tiền, sau lưng trẫm bán quan bán tước, trẫm đều nhìn thấy hết, nhưng trẫm đều mặc kệ bọn họ. Chẳng qua một chút bạc mà thôi, toàn bộ giang sơn đều là của trẫm, để cho bọn họ tham một ít tiền thì đã sao, cho vài người tiến vào cũng có làm sao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT