Chương 6: Linh Thể Bẩm Sinh

Trừng Kỳ trong lòng có chút tò mò, không hiểu sao Lê Thiên Duyên lại khiến bản thân trở nên nhếch nhác như vậy.

“Nhơ nhuốc thế này mà còn nhặt.” Lê Thiên Duyên ghét bỏ liếc nhìn thứ trên tay Trừng Kỳ. Bộ đồ đó đã dính đầy thứ bẩn thỉu, mùi hôi nồng nặc, vậy mà Trừng Kỳ vẫn có thể thản nhiên cầm trên tay.

“Không sao, em sẽ giặt sạch.” Trừng Kỳ vắt khô nước trên áo, gấp gọn lại rồi đặt bên cạnh mình. “Thiếu gia, ngươi có biết chúng ta đến đây bằng cách nào không?”

“Sao ngươi lại gọi ta là thiếu gia?” Lê Thiên Duyên buồn cười nhìn y. Lê Ngọ và Tiểu Liễu là người hầu, gọi anh là thiếu gia thì thôi, sao Trừng Kỳ cũng hùa theo náo nhiệt.

“Em không biết nên gọi người là gì?” Trừng Kỳ lúng túng vân vê ngón tay, ánh mắt đảo loạn khắp nơi.

“Đã trao đổi canh thiếp ( giấy ghi bát tự ), bái đường thành thân, em nói xem em nên gọi ta là gì?” Khóe môi Lê Thiên Duyên khẽ cong lên. Anh chưa bao giờ biết mình lại có cái thú xấu xa này, nhưng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Trừng Kỳ, anh không nhịn được muốn trêu thêm chút nữa.

Quả nhiên, Trừng Kỳ vừa nghe, mặt lập tức đỏ rực như lửa, nhưng chợt nhớ đến lời người hầu nhà Trừng phủ từng nói rằng người Lê Thiên Duyên yêu là tỷ tỷ của y. Trừng Kỳ lập tức tỉnh táo lại. “Em… em cứ gọi người là thiếu gia đi.”

Sự thay đổi của Trừng Kỳ không qua được mắt Lăng Thiên Diên. Anh nhận ra bản tính của tiểu tử này vốn dĩ hẳn là lạc quan vui vẻ, nhưng lại bị ép buộc thành dáng vẻ rụt rè thế này. Thở dài một tiếng, Lê Thiên Duyên cũng không đùa nữa, giọng nghiêm túc nói: “Em có thể gọi ta là anh.”

“Anh?” Trừng Kỳ nghiêng đầu suy nghĩ, gọi Lê Thiên Duyên là anh hình như cũng không hợp lắm. Cuối cùng,cậu lại gọi một tiếng: “Anh Thiên Duyên.”

“Tùy em thích gọi sao thì gọi.” Lê Thiên Duyên thờ ơ nhún vai.

“Vậy anh Thiên Diên, anh có biết tại sao chúng ta lại đến đây không?” Sau khi giải quyết xong vấn đề xưng hô, Trừng Kỳ lại quay về câu hỏi ban đầu.

Lê Thiên Duyên: “…”cậu vẫn chưa quên chuyện này à.

Thấy Trừng Kỳ mang vẻ mặt tò mò tri thức, Lê Thiên Duyên mới giải thích: “Là bùa truyền tống đưa chúng ta đến đây.”

“Bùa truyền tống?” Trừng Kỳ kinh ngạc chớp mắt, đột nhiên nhớ ra vừa rồi ở cửa phòng, tờ giấy vàng trong tay Lê Thiên Duyên bỗng phát sáng. Thì ra tờ giấy đó chính là bùa truyền tống. “Thật lợi hại.”

Trừng Kỳ nhìn Lê Thiên Duyên, đôi mắt lấp lánh. Chỉ với một tờ giấy vàng nhỏ bé như vậy, có thể đến bất kỳ nơi đâu mình muốn sao?

“Nơi chúng ta đang ở là đâu vậy?” Trừng Kỳ cảm thấy mọi thứ trước mắt đều vô cùng mới mẻ. Một hồ nước lớn thế này,cậu lần đầu tiên nhìn thấy.

“Nơi này là ngoại ô Tấn Thành, em chưa từng đến sao?” Lê Thiên Duyên trước đây thường cùng đám công tử thế gia nịnh bợ nguyên chủ ra ngoài thành chơi, nên bây giờ anh không lạ gì khu vực này.

Trừng Kỳ lắc đầu. “Chưa, mẫu thân không cho em ra ngoài. Tấn Thành trông thế nào, em cũng không biết.”

Lê Thiên Duyên cũng nhớ ra, song nhi nhà Trừng phủ này quanh năm bị giam trong phủ. Nếu không vì chuyện thành thân ầm ĩ, nhiều người ở Tấn Thành còn chẳng biết Trừng phủ có một song nhi như vậy.

“Sau này có cơ hội, ta sẽ dẫn em ra ngoài xem.” Nói xong, Lê Thiên Duyên nhanh chóng kỳ cọ cơ thể. Không biết nguyên chủ đã ăn những gì, trong cơ thể lại chứa đầy thứ tạp chất như vậy.

Đến khi Lê Thiên Duyên rửa sạch hoàn toàn và lên bờ, không còn mùi hôi che phủ, mọi mùi hương xung quanh đều không thoát khỏi khứu giác nhạy bén của anh.

“Thơm quá.” Lê Thiên Duyên hít một hơi, phát hiện trong đám mùi hỗn tạp có một mùi hương quyến rũ, dù đậm đà đến đâu cũng khiến anh cảm thấy dễ chịu. Đây rõ ràng là mùi của linh vật. Kỳ lạ là, ở phàm giới sao lại có linh vật xuất hiện?

Lê Thiên Duyên cẩn thận phân biệt nguồn gốc mùi hương, cuối cùng khóa mục tiêu vào Trừng Kỳ. Quả nhiên, khi anh tiến lại gần vài bước, mùi hương càng rõ rệt hơn.

“Anh Thiên Duyên, anh làm gì vậy?” Nhận ra Lê Thiên Duyên đến gần, Trừng Kỳ theo bản năng giơ tay che mặt, nhưng bị anh ngăn lại.

“Đừng động.” Lê Thiên Duyên cúi xuống quan sát vết bớt trên mắt trái của Trừng Kỳ, rồi tiếp tục ngửi quanh người y. Đến khi có đáp án trong lòng, anh mới lùi lại một bước. “Ta nhớ trên canh thiếp ghi là năm Giáp Tuất, tháng Đinh Mão, ngày Tân Hợi, giờ Tý, đó có phải bát tự sinh thần của ngươi không?”

“Là của em.” Dù không hiểu sao Lê Thiên Duyên đột nhiên hỏi vậy, Trừng Kỳ vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy Trừng Kỳ không giống đang nói dối, Lê Thiên Duyên càng cảm thấy kỳ lạ.

“Sao vậy?” Trừng Kỳ chớp mắt khó hiểu. Phản ứng đột ngột của Lê Thiên Duyên khiến cậu có chút căng thẳng.

“Có lẽ mẫu thân em nhớ nhầm sinh thần của em.” Lê Thiên Duyên cảm thấy hiện tại chỉ có thể giải thích như vậy.

Nếu anh không nhìn lầm, Trừng Kỳ hẳn là Âm Nguyên Thể bẩm sinh. Nhưng bát tự sinh thần trên canh thiếp, thiên can địa chi đều không thuộc thuần âm. Sinh thần này căn bản không thể sinh ra Âm Nguyên Thể.

Nhưng mọi dấu hiệu trên người Trừng Kỳ lại cực kỳ phù hợp với ghi chép về Âm Nguyên Thể. Ở đại lục Thiên Vẫn, tu sĩ sở hữu linh thể đặc biệt không hiếm, nhưng linh thể cũng phân cấp độ tốt xấu. Ví dụ, Thiên Nguyên Thể bẩm sinh thuộc tư chất thượng đẳng. Người sở hữu thể chất này tu luyện tiến bộ thần tốc, hầu như không có bình cảnh, con đường tu luyện cũng vô cùng thuận lợi.

Âm Nguyên Thể và Thiên Nguyên Thể chỉ khác một chữ, nhưng bản chất lại cách xa ngàn dặm. Âm Nguyên Thể là thể chất lô đỉnh đỉnh cấp. Người như vậy nếu sinh ra ở tu giới, chẳng khác nào cừu béo rơi vào bầy sói, hiếm ai sống đến trưởng thành.

Lê Thiên Duyên còn nhớ kiếp trước ở Kim Nguyệt Thành, từng có một gia tộc huyền cấp vì sinh ra một đứa trẻ Âm Nguyên Thể mà cả nhà gặp họa. Nhiều trường hợp hơn là ngay khi vừa sinh ra, đứa trẻ đã bị chính cha mẹ gửi đến phàm giới, sống một đời như người thường.

Tuy nhiên, Thiên Nguyên Thể và Âm Nguyên Thể có một điểm chung: những người sở hữu hai thể chất này thường có dung mạo khuynh thành. Nhưng nếu Âm Nguyên Thể là nam hài, âm khí không thuần, cả đời chắc chắn sẽ bị bệnh tật quấn thân.

Trừng Kỳ tuy là song nhi, nên không có dương khí mạnh mẽ như nam tử bình thường. Dù vậy,cậu vẫn chịu ảnh hưởng ít nhiều. Vết bớt trên mặt chính là dấu hiệu của âm khí bị tắc nghẽn.

“Sinh thần của em có vấn đề gì sao?” Nghe Lê Thiên Duyên nói sinh thần của mình bị nhầm, Trừng Kỳ chợt nhớ đến những lời mẫu thân từng nói, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Nhìn khuôn mặt non nớt của Trừng Kỳ, Lê Thiên Duyên thở dài. Người mang Âm Nguyên Thể đã định trước số phận gian truân. Không biết đứa nhóc này có thể thay đổi số mệnh ấy không. “Trước đây, khi người của tiên tông đến chọn đệ tử, em có gặp những trưởng lão ngoại môn nào không?”

“Không có.” Trừng Kỳ lắc đầu. Mấy ngày tiên tông tuyển chọn,cậu đang bị bệnh, ngay cả cửa phòng cũng không bước ra.

“Vậy thì tốt.” Lê Thiên Duyên nghe vậy mới yên tâm phần nào. Hiện tại, Trừng Kỳ tốt nhất không nên lộ diện trước đám “tiên nhân” kia. Ai biết các tông môn ở đây có thủ đoạn đặc biệt nào để dò ra linh thể không.

Lê Thiên Duyên trò chuyện với Trừng Kỳ vài câu, rồi tìm một chỗ ngồi điều tức. Muốn dùng bùa truyền tống để trở về, anh phải đợi linh khí khôi phục đã.

May mắn là có Trừng Kỳ ở bên. Mùi hương thoang thoảng trên ngườicậu át đi các mùi tạp nham ngoài trời, khứu giác của Lê Thiên Duyên cuối cùng không phải chịu tra tấn nữa.

Trừng Kỳ chống cằm ngồi yên lặng một bên, nhưng ánh mắt không kìm được tò mò nhìn viên ngọc bảy màu trên tay Lê Thiên Duyên. Cậu luôn cảm thấy trên người anh có rất nhiều thứ kỳ diệu.

“Thiếu phu lang, vừa rồi ngài đi đâu vậy?” Tiểu Liễu thấy Trừng Kỳ đẩy cửa bước vào, vội đứng dậy nghênh đón.

Chỉ đi giặt áo một lát, quay lại đã không thấy thiếu phu lang đâu, ngay cả thiếu gia cũng không biết tung tích. Tiểu Liễu tìm khắp nơi không thấy, lại không dám làm kinh động người của Lăng phủ.

“Em đi dạo một vòng.” Trừng Kỳ ánh mắt lảng tránh, nói với Tiểu Liễu. Quả thật cậu đã cùng Lê Thiên Duyên ra ngoại ô “dạo một vòng”.

“Dạo?” Tiểu Liễu dù cảm thấy đi dạo giữa đêm khuya có chút kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi thêm. “Đêm đã khuya, thiếu phu lang mau nghỉ ngơi đi.”

“Ừ, Tiểu Liễu cũng ngủ sớm đi.” Trừng Kỳ nói xong, cởi giày lên giường. Thấy Tiểu Liễu chuẩn bị trải chiếu ngủ cạnh cửa,cậu khó hiểu hỏi: “Tiểu Liễu, huynh không ngủ trên giường sao?”

Dù căn phòng này trước đây chỉ có Lăng Ngọ ở, nhưng trong phòng có một chiếc giường lớn. Tiểu Liễu ngủ cùng cũng không chật.

“Không, không, thiếu phu lang cứ ngủ đi, ta ngủ đây là được.” Tiểu Liễu vội xua tay. Cậu ta ngủ ở phòng phụ đã là không hợp quy củ, huống chi là ngủ cùng giường với thiếu phu lang.

“Lên đây đi, giường còn rộng lắm.” Trừng Kỳ lại vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh. “Em không nói ra, người khác sẽ không biết đâu.”

“Vậy…”

Cuối cùng, Tiểu Liễu không lay chuyển được Trừng Kỳ, đành mang chăn gối lên giường. Trừng Kỳ lúc này mới hài lòng chui vào chăn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play