Chướng khí tràn lan khắp cả dãy núi, kể cả có là Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn đến xử lý thì cũng khó khăn muôn vàn. Bọn họ chỉ đành đưa ra hạ sách này, xem như kế hoãn binh.
Tô Hựu có tu vi cao, dù di chuyển trong rừng vẫn có thể giữ bản thân tỉnh táo một thời gian.
Nhưng nếu hắn đồng thời vừa giữ mình tỉnh táo vừa phá phong sơn đại trận do mấy chục Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn hợp sức bày ra đương nhiên khó khăn. Hắn chỉ còn cách dùng một mảnh hồn phách điều khiển cho con rối tới tịnh địa. Ở trong này hắn sẽ nhẹ gánh được một chút.
Nhưng tin tức mà hắn mang đến làm đông đảo đệ tử trong tịnh địa lâm vào tuyệt vọng. Trước đó bọn họ vẫn luôn ôm một tia hi vọng, giờ đây biết mình bị bỏ rơi, dẫu cho có lý do vẫn sẽ cảm thấy rất buồn bã.
Có người khóc nấc thành tiếng: “Đã không còn thứ gì để ăn, chúng ta sắp chết đói rồi. Tu tiên bấy lâu vậy mà lại bị đói chết. Hết sức nực cười.”
“Làm sao đây? Nếu chướng khí mãi không tan vậy chúng ta sẽ mãi mãi kẹt trong này hay sao? Các tiền bối sẽ cứu chúng ta chứ?”
Đột nhiên Tô Hựu nở nụ cười, hắn gác tay lên đầu gối, ngồi rất thoải mái. Hắn lười biếng đề nghị: “Ta có mang đến chút đồ ăn đó. Ta chỉ cần động tay một chút là săn được thiếu gì con mồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play