Vì sự phát hiện của mình, trong lòng Triệu Mạn Lệ như có sóng to gió lớn đang âm ỉ, chị ấy rất muốn nói chuyện này với lão Ngụy, tuy nhiên đang có khách ở đây, lão Ngụy cũng định đi ra ngoài nên chị ấy chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
Sau khi tiễn khách về, Triệu Mạn Lệ lại tiếp tục tiếp đãi gia đình Trần Ngải Phương, bảo bọn họ ngồi thêm một lúc.
Cho đến khi trời gần tối, Trần Ngải Phương mới đưa em chồng và mấy đứa nhỏ chào tạm biệt để ra về.
Nhưng Triệu Mạn Lệ lại nhiệt tình giữ họ lại: "Ăn xong thạch rau câu rồi hẵng về, chị sắp nấu xong nước đường rồi này."
Trần Ngải Phương cười nói: "Chúng em đến đây bằng xe của công xã chị ạ, ba giờ chiều máy cày phải quay về rồi, nếu mà để lỡ thì phải đi bộ về đó chị."
"Lát nữa chị bảo lão Ngụy lái xe đưa em về." Triệu Mạn Lệ biết rõ, chị ấy biết sức khỏe Cố Di Giai không tốt, không thể đi bộ được, nhất định phải lái xe đưa họ về.
Từ thị trấn đến công xã Nam Sơn cũng không xa mấy, lái xe rất nhanh, chả tốn bao nhiêu tiền xăng cả.
Trần Ngải Phương biết Triệu Mạn Lệ có ý tốt nhưng cô ấy vẫn từ chối, cô ấy không muốn để cục trưởng Ngụy lái xe của cục công an đưa họ về, tuy nói cục trưởng Ngụy mượn xe của cục công an dùng một chút cũng không sao nhưng cô ấy cũng ngại khi để anh ấy làm như vậy.
Triệu Mạn Lệ chỉ có thể tiếc nuối tiễn họ ra về.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT