Mới vừa bị quăng ngã, Khương Văn Âm đầu óc như hồ dán, vừa váng vừa đau, nhưng nghe mỹ nhân tỷ tỷ nói, nàng nghi ngờ người bị đập đầu không phải mình mà là mỹ nhân tỷ tỷ.
Nàng duỗi tay sờ trán mỹ nhân tỷ tỷ, buồn bực nói: “Không phát sốt, sao lại mê sảng thế này?”
Khương Trầm Vũ bỗng nhiên thu hồi nụ cười, gằn từng chữ: “Tay ngươi thật dơ, còn sờ soạng ta.”
“……” Khương Văn Âm cúi đầu, chợt nhớ ra trên tay mình vẫn còn bùn.
Mỹ nhân mềm mại như không còn sức lực nằm trong lòng nàng, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi áp sát bên má, làm nổi bật khuôn mặt trắng bệch trong suốt. Lờ mờ có thể thấy những đường mạch máu xanh dưới làn da. Đôi mắt đen trắng rõ ràng chăm chú nhìn nàng, toát lên một vẻ mong manh bệnh yếu khiến người ta không khỏi xao lòng.
Mà mảng bùn trên trán không những không phá hủy nét đẹp của nàng ta, ngược lại còn thêm một tia nhu nhược đáng thương, giống như một tiểu hoa miêu kiêu ngạo cao lãnh. Khương Văn Âm tim đột nhiên đập lỡ một nhịp, áp chế trong lòng cảm giác muốn phạm tội, hít sâu một hơi để bình tĩnh lại.
Bùn đã bám chặt, theo lý thuyết chỉ cần thổi nhẹ là sạch, nhưng mặc cho nàng thổi thế nào, mạt bùn vẫn vững như Thái Sơn. Những sợi tóc nhỏ bay phất phơ, Khương Trầm Vũ mặt không biểu cảm hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT