Sáng nay, Khương Văn Âm xoa đầu, choáng váng ngồi dậy, phát hiện bên ngoài trời đang mưa. Nước mưa đọng lại trên mái hiên, từng giọt rơi xuống giống như chuỗi ngọc bị cắt đứt, nhập vào dòng suối trước cửa. Mây đen tụ lại ở chân trời, thỉnh thoảng một tia chớp nổ tung, tiếng sấm ầm vang trên tầng mây, rung động khắp không gian.
Trong phòng ánh sáng mờ mịt, Khương Văn Âm dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, vươn người, đưa tay sờ lên trán của Khương Trầm Vũ, phát hiện trán nàng lạnh lẽo, không ngừng thấm mồ hôi lạnh, tóc ướt dính chặt vào mặt, sắc mặt tái nhợt như người đã khuất.
Nàng nghiêng đầu, từ dưới gối rút ra khăn tay của mình, vén những sợi tóc ướt trên trán Khương Trầm Vũ, lau khô mồ hôi lạnh trên mặt nàng.
Cổ nàng đầy mồ hôi, làm ướt cả vạt áo, giống như vừa được vớt ra từ trong nước. Khương Văn Âm lau khô mồ hôi trên cổ nàng, khăn gần như có thể vắt ra nước. Sau khi ném khăn sang một bên, Khương Văn Âm nhíu mày, chần chừ một lúc, cúi người đưa tay định cởi bỏ vạt áo của Khương Trầm Vũ.
Đột nhiên, tay nàng bị một bàn tay tái nhợt lạnh lẽo nắm lấy. Khương Trầm Vũ nhắm mắt, giọng nói yếu ớt, khàn khàn: “Ngươi... muốn làm gì?”
Khương Văn Âm giải thích: “Người ngươi đầy mồ hôi, ta muốn lau qua cho ngươi một chút, rồi thay quần áo.”
Lông mi Khương Trầm Vũ khẽ rung, ngón tay nàng chậm rãi vuốt ve cổ tay của Khương Văn Âm, thật lâu sau mới nói: “Đừng đụng vào ta.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT