“Cút ngay!” Giọng nữ lạnh lùng vang lên.
Dù ngắn ngủi, Khương Văn Âm lập tức nhận ra đó là giọng mỹ nhân tỷ tỷ của mình. Nàng kinh hãi, đẩy cỏ tranh cao hơn mình, theo hướng âm thanh chạy tới, nhìn thấy một vũng bùn đầy hoa sen, nơi mỹ nhân tỷ tỷ bị hai nam nhân đè lên.
“Cả đời ta chưa gặp nữ nhân nào đẹp thế này, có thể chơi một lần thì nằm mơ cũng cười tỉnh, mau để ta hôn một cái.”
“Nhị ca, người trong thôn đều nhìn chằm chằm nữ nhân này, nếu hai huynh đệ chúng ta chiếm trước, thôn trưởng sinh khí thì sao?” Nam nhân gầy hơn có chút chần chừ.
“Cùng lắm thì bị đánh một trận, còn có thể thế nào.”
“Nói đúng, chờ chúng ta đem tiểu mỹ nhân này ngủ xong cưới về nhà, thôn trưởng bọn họ cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.”
Hai nam nhân vẫn chưa phát hiện ra Khương Văn Âm, trò chuyện vài câu rồi lại dời tầm mắt sang Khương Trầm Vũ, một tên cười dâm tà, một tên giơ tay định giở trò sàm sỡ với váy áo của Khương Trầm Vũ.
Khương Trầm Vũ lạnh lùng nhìn hai tên, đôi mắt đen láy tràn đầy sát khí, tay chậm rãi di chuyển đến bên hông, rút ra một thanh chủy thủ.
Khương Văn Âm không nhìn thấy cảnh này, sau khi nghe hai tên nam nhân nói chuyện, nàng nhìn quanh bốn phía, nhặt một hòn đá to từ trên mặt đất, lao tới hai tên vẫn chưa phát hiện ra mình, nện hòn đá vào gáy một tên.
Một tiếng trầm vang, máu đỏ sẫm từ từ chảy xuống, tên nam nhân ngã gục xuống đất, thân mình mềm nhũn.
Tên béo nhìn thấy đệ đệ mình ngã xuống, trong lòng tức giận, đột ngột quay đầu nhìn sang, trong ánh mắt chực trào lửa giận, "Con tiện nhân, dám đánh đệ đệ của ta, ngươi muốn chết!"
Bỏ Khương Trầm Vũ đứng dậy, hắn vung tay to như quạt hướng về phía Khương Văn Âm, muốn trả thù cho đệ đệ mình.
Khương Văn Âm phản ứng nhanh nhạy, lập tức lùi ra sau né tránh cú đánh của tên nam nhân. Thấy gã lại vung chân định đá mình, nàng vội nghiêng người né tránh, lao tới khiến gã loạng choạng không đứng vững, hai tay tóm lấy cánh tay gã, đá ngang chân quăng gã ngã lăn ra sau vai.
"Rầm" một tiếng, tên nam nhân to lớn như ngọn núi ngã nhào xuống đất, bụi bặm mù mịt.
Sợ gã đứng dậy, Khương Văn Âm vội vàng đá hai chân vào háng gã, một chân đá gã vào vũng bùn đầy hoa sen bên cạnh, sau đó cầm hòn đá đập vào đầu gã vài cái.
Tên nam nhân ngã vào vũng bùn, chưa kịp lau sạch bùn trên mặt, không kịp phản ứng trước động tác của nàng, bị đập liên tiếp đến không kịp trở tay, thậm chí còn chưa kịp bò dậy đã lăn lóc trong vũng bùn.
Bầu không khí bỗng im ắng trở lại, Khương Văn Âm cẩn thận đá vào nam nhân nằm trên mặt đất, thấy cả hai huynh đệ đều không có dấu hiệu tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cánh tay hơi mỏi, nàng xoay người bước đến bên Khương Trầm Vũ, bực bội trách móc: "Ngươi có biết không, nếu ta không đến kịp lúc nãy, ngươi đã bị hai tên ngốc này bắt nạt!"
"Ta đã bảo với ngươi rồi, nam nhân trong thôn này có vấn đề, mà ngươi cứ coi như gió thoảng bên tai, còn dám khắp nơi chạy loạn. Ngươi là một cô nương, sao lại không có chút ý thức bảo vệ bản thân?"
Vì mệt mỏi và tức giận, hai má nàng ửng hồng, đôi mắt đen láy tràn đầy tức giận, rõ ràng không xinh đẹp gì cho cam, nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt.
Bị mắng nhiếc một trận không thương tiếc, với tính cách lạnh nhạt của Khương Trầm Vũ, lẽ ra đã nổi giận từ lâu. Nhưng có vẻ như vì đuối lý, sau khi Khương Văn Âm mắng xong, nàng lại phát hiện ra nàng ta ngồi im lặng dưới đất nhìn mình, không hề có ý tức giận.
Lòng nàng bỗng thoải mái hơn, dù sao cũng không phải ai cũng hiểu chuyện lý, không biết tốt xấu.
Vì vội vã đuổi theo, nàng chạy một mạch lên dốc, giọng nói lúc này lại trở nên khàn khàn, hơn nữa Khương Trầm Vũ cũng không phản bác, Khương Văn Âm thả lỏng cơ thể căng cứng, ngồi xuống bên cạnh Khương Trầm Vũ.
Lúc nhìn thấy nàng, Khương Trầm Vũ đã âm thầm thu hồi chủy thủ, vì vậy nàng cũng không phát hiện ra, thở hổn hển một lúc, ánh mắt rơi xuống hai tên nam nhân đã hôn mê trên mặt đất, thở dài nói: "Ta vừa rồi quá hung hăng, thực xin lỗi."
Khương Văn Âm rất khổ sở, nàng vẫn luôn cố gắng duy trì hình ảnh hiền thục, mấy năm trước đều giữ được khá tốt, chỉ có điều từ khi bước vào Đại Chu, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nàng đã ra tay nhiều lần.
Khương Trầm Vũ đứng dậy từ trên mặt đất, đứng trước mặt nàng nhàn nhạt nói: "Không sao."
Nghe được câu trả lời của nàng ta, Khương Văn Âm mệt mỏi nói: "Ta chỉ khách sáo một câu thôi, ngươi còn thật sự tin!"
Khương Trầm Vũ bỗng nhiên cười, nhưng không nói lý do vì sao mình bật cười, "Có thể đứng dậy được không?"
"Tất nhiên là có thể." Nàng chỉ hơi mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát là ổn.
Khương Trầm Vũ liếc nhìn nàng một cái, "Vậy là tốt rồi, nếu không ta cũng không muốn cõng ngươi xuống núi."
Khương Văn Âm có chút cứng đầu, “Ta như vậy còn không phải vì ngươi, cõng ta một chút cũng không chịu, đúng là bạch nhãn lang.”
Khương Trầm Vũ đưa tay về phía nàng, giọng điệu có chút trêu chọc, “Ngươi quá bẩn.”
“... Tránh ra!” Bắt lấy tay nàng ta đứng lên, Khương Văn Âm thở dài yếu ớt, “Tiểu Hạnh thôn này có vấn đề, chúng ta không nên ở lại lâu, về dọn đồ rồi trốn đi nhanh.”
Khương Trầm Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua, “Buông tay ra.”
Khương Văn Âm không buông, giữ chặt cánh tay nàng ta và lôi đi, “Ta như vậy đều là vì ngươi, tỷ tỷ không thấy mình quá lạnh lùng vô tình sao?”
Khương Trầm Vũ nhìn cánh tay mình bị hai bàn tay bẩn nắm lấy, do dự một lát nhưng không kéo ra.
Khương Văn Âm khẽ mỉm cười, cuối cùng mỹ nhân tỷ tỷ cũng có chút lương tâm.
Dựa vào người nàng ta, hai người cùng nhau xuống núi, im lặng một lúc lâu, Khương Trầm Vũ bỗng nhiên nói, “Về sau đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa.”
Khương Văn Âm: “Ngươi nói ta ngu ngốc?”
“Chẳng lẽ có ai khác?”
Khương Văn Âm tức giận: “Ta ngu ngốc chỗ nào?”
Khương Trầm Vũ dừng lại, cúi đầu nhìn nàng, “Lẻ loi một mình đi lên, nếu ngươi đánh không lại thì sao?”
Điều này nàng chưa suy xét đến, chủ yếu là tình huống khẩn cấp, nàng đã quên rằng thân thể này rất yếu đuối, không phải như thân thể nguyên gốc đã được rèn luyện nhiều năm của mình. May mắn thay, hai nam nhân kia không để ý tới người đến, nên nàng mới có thể đánh lén thành công.
Khương Văn Âm tự nhiên không nói điều này, chỉ nghiêm túc nói: “Sợ thì mặc kệ ngươi sao? Nếu ta không đến, ngươi sẽ bị bọn họ khi dễ.”
“Chúng ta hai tỷ muội sống nương tựa nhau, ta sẽ không để ngươi gặp chuyện.” Nói những lời này, biểu cảm của nàng rất kiên định. Không chỉ là lời hứa với Khương Trầm Vũ, mà còn là lời hứa với Khương Oánh.
Nếu đã trở thành Khương Oánh, nàng sẽ bảo vệ gia đình này, không chỉ mỹ nhân tỷ tỷ, mà còn mẫu thân cùng tỷ muội huynh đệ.
Khương Trầm Vũ im lặng nhìn nàng, một lúc lâu sau thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi xuống núi, “Ngươi thay đổi rất nhiều, nhưng có lẽ đó là chuyện tốt.”
Đương nhiên là chuyện tốt, nếu không phải vì là mình, nàng ta đã sớm bị nguyên chủ bán vào thanh lâu, sao có thể đứng ở đây?
Nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của nàng ta, Khương Văn Âm bỗng nhớ ra một điều, từ đầu đến giờ, mỹ nhân tỷ tỷ chưa từng tỏ ra sợ hãi, thậm chí còn có thời gian để chê bai mình.
Nàng buồn bực hỏi: “Ngươi không sợ sao?”
Khương Trầm Vũ nhìn phía trước, “Ngươi không phải đã đến sao?”
Khương Văn Âm hiểu rằng, ban đầu nàng ta rất sợ, nhưng sau đó nhìn thấy mình đến, liền không còn sợ nữa.
Khóe môi khẽ nhếch lên, nàng cười nhẹ.
“Ngã một lần, khôn hơn một chút, về sau nghe lời một chút, nghe rõ chưa?”
Hai nam nhân kia giống như kiến, nàng căn bản không để vào mắt, biết họ theo sau nhưng lười để ý. Không ngờ rằng họ lại có những ý định xấu xa như vậy.
Khương Trầm Vũ nhíu mày ghét bỏ, sớm biết như vậy, nàng ta nên trực tiếp giải quyết họ. Hai tên thô bỉ này, làm sao biết được hành tung của Lục gia cậu bảy?
Nếu Khương Oánh không đến kịp, hai người kia đã bị nàng ta lấy mạng. May mắn là Khương Văn Âm biết chút võ nghệ, nếu không chỉ thêm phiền phức cho nàng ta.
Nàng ta cảm thấy buồn cười, rõ ràng Khương Oánh nhiều chuyện, sao lại muốn mình cảm động đến rơi nước mắt. Cũng được, nhìn nàng đáng yêu ngốc nghếch, làm cho nàng vui vẻ một chút.
“Ừ.” Khương Trầm Vũ đáp lại hờ hững.
Sau khi xuống núi, hai người đi ngang qua sân, nữ nhân đã cảnh báo Khương Văn Âm không còn thấy đâu.
Khương Văn Âm vừa đi vừa quan sát xung quanh, đột nhiên nói: “Ngươi có nhớ không, ngày chúng ta vào thôn, nữ nhân trong thôn rất ít.”
Lúc đó nguyên chủ vừa đói vừa mệt, hơn nữa ánh mắt nam nhân trong thôn rất thâm trầm, không chú ý đến điều này. Nhưng vừa rồi nhớ lại, hôm đó hai tỷ muội Khương gia không thấy nhiều nữ nhân.
Khương Trầm Vũ lười biếng nói: “Đúng, Tiểu Hạnh thôn rất ít nữ nhân.”
“Người nữ nhân đó nói, chúng ta không nên tới đây.” Khương Văn Âm quay đầu nhìn sân lụi bại kia.
Liên hệ với lời của hai nam nhân, nàng cảm thấy thôn này giấu giếm điều gì không ai biết.
Khương Trầm Vũ nhìn nàng với ánh mắt sâu xa, thong thả nói: “Nơi nghèo nàn Tiểu Hạnh thôn này nằm sâu trong núi, ít giao lưu với bên ngoài, tự nhiên có nhiều phong tục xấu.”
“Cái gì tập tục xấu?” Khương Văn Âm tò mò.
Khương Trầm Vũ thốt ra hai chữ: “Cộng thê.”
Khương Văn Âm giật mình: “Cộng thê?”
Nghĩ rằng nàng không biết ý nghĩa của "cộng thê", Khương Trầm Vũ giải thích: “Tiểu Hạnh thôn ít có nữ nhi sinh ra, nam nhân trong thôn cưới không được thê tử, liền bỏ tiền mua nữ nhân từ bên ngoài về, rồi huynh đệ hoặc vài hộ nam nhân cùng chia sẻ một thê tử.”
“Ngươi làm sao biết những điều này?” Nàng ta chỉ nói vài câu ngắn gọn, nhưng lại lộ ra sự bất hạnh cả đời của những nữ nhân ở Tiểu Hạnh thôn. Khương Văn Âm kinh hãi không ít, cũng muốn biết nàng ta làm sao mà biết được.
Khương Trầm Vũ: “Chỉ cần chú ý một chút, phát hiện ra không khó.”
Khương Văn Âm nhìn chằm chằm nàng ta, “Nếu ngươi đã sớm phát hiện, vậy ngươi còn dám khắp nơi chạy loạn, không sợ trong thôn những nam nhân đó sẽ cướp ngươi về làm vợ?”
Nàng vốn chỉ cảm thấy thôn dân Tiểu Hạnh thôn ánh mắt đáng sợ, giờ nghĩ kỹ lại, ánh mắt họ rõ ràng không chút che giấu, muốn đem tỷ muội họ ăn tươi nuốt sống.
Không lạ gì người phụ nhân kia nói, hai người nữ tử lạ mặt ở Tiểu Hạnh thôn là sống không nổi.
Khương Trầm Vũ nghẹn lại, dừng bước nói: “Ta cũng mới biết được.”
May là Khương Văn Âm không để ý, chỉ như suy tư gì đó gật đầu: “Nếu vậy, nơi này càng không thể ở lại, chúng ta phải nhanh chóng rời đi.”
Khương Trầm Vũ vừa đi vừa nói: “Chúng ta không đi.”
“Không đi? Ngươi xinh đẹp như vậy, đám nam nhân đó thấy ngươi như chó thấy xương, ở lại ngươi sẽ rất nguy hiểm.” Khương Văn Âm không đồng ý nói.
Khương Trầm Vũ quay đầu lại gõ mạnh lên trán nàng, “Nói linh tinh cái gì?”
Chó xương, mệt nàng có thể nghĩ ra được.
Khương Văn Âm: “……” Cảm giác tỷ tỷ thật đáng đánh, làm sao bây giờ?
“Chúng ta vào núi.” Khương Trầm Vũ nói.
Khương Văn Âm: “Vào núi?”
Nàng nhanh chóng phản ứng lại, Khương Trầm Vũ chắc chắn đã sớm có quyết định này, bởi vì hôm qua nàng đã nhìn chăm chú vào cửa núi rất lâu.
Khương Trầm Vũ khoanh tay sau lưng, dáng đi rất mạnh mẽ, “Đúng, rời khỏi Tiểu Hạnh thôn chỉ có một con đường, nhưng chúng ta không thể đi đường đó, chỉ có thể vào núi trước.”
Suy nghĩ kỹ, Khương Văn Âm liền biết, quyết định này là lựa chọn tốt nhất.
Từ lời nói của hai nam nhân biết được, thôn trưởng Tiểu Hạnh thôn cũng có ý đồ với tỷ muội họ, nếu tùy tiện rời đi từ cửa thôn, rất có khả năng sẽ bị lộ.
“Được, chúng ta vào núi.” Nàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trở lại căn phòng cũ nát, Khương Văn Âm bắt đầu thu thập đồ đạc, còn Khương Trầm Vũ thì lười biếng dựa vào cửa, ánh mắt dừng ở bóng dáng bận rộn của nàng.
“Đừng chắn đường, mau tránh ra.” Khương Văn Âm tức giận nói.
Đứng ở đó không giúp đỡ, còn chắn lối.
Khương Trầm Vũ đứng thẳng, chậm rãi tránh ra, “Ngươi thu dọn đồ đạc trước, ta ra ngoài một chuyến...”
“Đừng nghĩ đến chuyện đó.” Chưa để nàng ta nói hết, Khương Văn Âm đã lạnh lùng từ chối.
“……”
Thật là muốn nhảy vào chuyện, quản lí nàng ta. Khương Trầm Vũ thu hồi ánh mắt, mặt không biểu cảm trở về phòng.