Phó Niên bình tĩnh đáp một tiếng.
Sở Dung không nhịn được hung hăng xoa xoa khuôn mặt nhỏ mềm mại của cậu bé: “Con dậy từ khi nào? Sao không gọi mẹ dậy?”
Phó Niên mặc kệ Sở Dung muốn xoa nắn thế nào thì tùy, chờ cô phát tiết đủ, cậu mới nói: “Gọi rồi, nhưng dì không phản ứng.” Không chỉ không phản ứng mà còn dùng chăn chùm kín đầu, Phó Niên còn sợ cô nghẹt thở đấy.
Sở Dung có thể tưởng tượng ra cảnh đó, xấu hổ buông tha cho bánh bao nhỏ đang bị mình giày vò, quay lại lấy điện thoại trên tủ đầu giường. Tại sao báo thức lại không kêu? Quả nhiên hàng ngoại không bằng hàng trong nước, Sở Dung vừa mở điện thoại vừa có ý định đổi điện thoại mới, hóa ra hôm qua cô đặt nhầm thành sáu giờ chiều.
Được rồi, bây giờ cũng chẳng thể trách ai. Sở Dung gõ đầu mình, liếc qua bộ đồ ngủ bị mình vò nát của Phó Niên, vội vàng chạy vào phòng thay đồ thay sang bộ quần áo định mặc hôm nay: “Niên Niên, con giúp mẹ đánh thức Tiểu Ngư!”
Phó Niên lôi Phó Dư trong chăn ra, thuần thục vỗ mông cậu bé: “Phó Dư, dậy đi.”
Phó Dư không cáu kỉnh khi tỉnh giấc, vừa tỉnh lại liền dụi mắt ngồi dậy, câu đầu tiên chính là: “Anh hai, mẹ đâu rồi?”
Vừa dứt lời, hai bộ quần áo nhỏ rơi xuống đầu Phó Dư, theo sau là giọng của Sở Dung: “Niên Niên, con giúp Tiểu Ngư thay quần áo nhé, mẹ phải sửa soạn một chút!”
Phó Niên đáp một tiếng rồi nhanh nhẹn giúp Phó Dư mặc quần áo, sau đó mới nhặt bộ quần áo lớn hơn mặc lên người.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play