Gió trên núi mát mẻ, làn gió thổi nhẹ nhàng, nhưng trong nhà ngục hàn khí nặng nề, mang theo mùi mục nát, không thương tiếc thấm vào xương tủy.
Dưới ánh trăng, Phần Tu cuối cùng cũng nhận ra người đang tiến đến: “Ngươi không phải Sở Kinh Lan, cũng không phải Ma Tộc... ngươi là ai?”
Tiêu Mặc im lặng không nói, chỉ chăm chú nhìn Phần Tu: rất nhiều xích, khóa rất chặt, hơn nữa tu vi của Phần Tu đã bị phế, không có thể gây nên sóng gió gì.
Mặc dù không biết tu vi của Phần Tu đã bị phế từ khi nào, nhưng người bình thường nếu mất tu vi, tuổi thọ sẽ quay trở lại, chỉ giống như phàm nhân bình thường, nhưng Thiên Ma thì khác, vẫn có thể sống từ vài trăm đến hàng nghìn năm, cho dù không có tu vi, vẫn có thể sống nhờ vào sức mạnh huyết mạch.
Y phục trên người của Phần Tu đã cũ nát từ lâu, có thể thấy một số vết thương đã kết sẹo và mưng mủ, nhìn qua trông giống như vết thương do kiếm gây ra.
Phần Tu không đợi câu trả lời của Tiêu Mặc, ánh mắt của hắn rơi xuống cây sáo ở thắt lưng của cậu, đầu óc hắn ta mơ hồ, xích kêu leng keng, trong mắt hắn lóe lên sắc thái kỳ lạ: “Cây sáo đó, ngươi là người tình mới của Sở Kinh Lan sao?”
“Haha, hahaha!” Tiếng cười khàn khàn của Phần Tu bất ngờ vang lên, hắn người nhìn có vẻ suy sụp và đầy tử khí, không ngờ vẫn còn sức để cười lớn đến vậy, dù tiếng cười không hay lắm, nhưng lại vang dội trong nhà ngục, thực sự như tiếng cười điên cuồng của hồn ma từ cõi chết bùng nổ, “Ta còn tưởng y thật sự có thể giữ lòng trung thành với đạo lữ cả một đời, haha, hóa ra y cũng chỉ có vậy thôi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT