Sâu trong dãy núi Gia La, một thung lũng trải dài trăm dặm nằm giữa vòng vây của núi rừng, thế nhưng lại bị chia cắt bởi từng đạo cấm chế vô hình. Dù trời đã tối, giữa thung lũng vẫn thấp thoáng hiện lên một mảng hào quang bảy sắc cầu vồng, thật tĩnh mịch, lại thật thần bí.
Đây là một trong hai đại thánh địa của Thánh điện Hưng Hoa, Bích Lạc Cốc.
Từ đằng xa, Cố Phong Hoa cùng mấy người đã nhìn thấy mảng hào quang bảy sắc cầu vồng thấp thoáng giữa thung lũng, trong lòng không khỏi dâng lên một trận kích động. Thế nhưng ngay lập tức, lại nhìn thấy một bóng hình quen thuộc ở lối vào thung lũng, tâm trạng kích động ấy bỗng chốc trở nên bình tĩnh.
Phương Thế Bác từ xa nhìn bóng hình Cố Phong Hoa cùng mấy người đang đi tới, khóe miệng nở nụ cười đắc ý. Quả nhiên, giống như hắn đã dự đoán, mấy người Cố Phong Hoa cuối cùng vẫn đến Bích Lạc Cốc.
"Sao hắn lại ở đây?" Cố Phong Hoa nhìn thấy nụ cười tựa mèo vờn chuột trên khóe miệng Phương Thế Bác, trong lòng dâng lên một trận chán ghét.
"Từ ngàn năm trước, hơn trăm danh tinh anh trẻ tuổi chết tại Bích Lạc Cốc, không một ai sống sót, cấm địa này liền bị phong tỏa hoàn toàn. Không có điện chủ tự tay mở cấm chế, bất kỳ ai cũng không được tiến vào." Tạ Hoài Viễn nói.
"Hơn trăm người mà không một ai chạy thoát?" Diệp Vô Sắc kinh ngạc nói. Những người có tư cách đến Thánh điện rèn luyện tu hành, thực lực sẽ không quá yếu, trí lực cũng sẽ không quá thấp. Cho dù gặp phải nguy hiểm, chạy trốn cũng nên biết chứ, sao có thể chết hết ở Bích Lạc Cốc?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT