Cố Phong Hoa đăm đăm nhìn đôi mắt của Dạ Vân Tịch, đôi mắt ấy thật sâu thẳm, trước kia chỉ có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng và lạnh lẽo trong đó. Lần này, nàng nhìn thấy niềm hy vọng, thậm chí còn một chút mong manh.
“Chíp chíp!” Tim Cố Phong Hoa vào khoảnh khắc này mềm đến không gì sánh được, đầu nhỏ của nàng dùng sức gật. Ừm, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.
Đường nét khuôn mặt Dạ Vân Tịch dịu xuống, nhẹ nhàng ôm tiểu hoàng kê vào lòng, đứng dậy: “Đi thôi, chúng ta rời khỏi đây.”
“Chíp?” Chúng ta đi đâu? Đây lại là đâu?
Thật ra Cố Phong Hoa đến giờ vẫn chưa hiểu vì sao nàng lại biến thành thế này, cũng chưa rõ hiện tại đang ở đâu.
Dạ Vân Tịch không trả lời nàng mà thu dọn đồ đạc, sau đó dẫn Cố Phong Hoa ra khỏi hang động.
Ra khỏi hang động, Dạ Vân Tịch nhìn về dãy núi xa xăm, ánh mắt có chút mơ hồ, giọng nói khẽ khàng nhưng lại vô cùng kiên định: “Tiểu hoàng kê, sau này theo ta có thể sẽ rất khổ, nhưng ta sẽ bảo vệ tốt cho ngươi…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play