"Nói ra thì tên này cũng khá xui xẻo, vốn dĩ chẳng có ân oán gì với Phong Hoa, chỉ vì muốn đòi lại mặt mũi cho Kha Đồng Tín, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy." Mập Trắng cảm thán nói.
Dù sao cũng là cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, ấn tượng của bọn họ về Phương Thế Bác cũng không tệ, cho nên thấy hắn đối với Phương Thiên Hữu có tình thương của cha, hai người không khỏi cảm động, ác cảm với Phương Thiên Hữu nhạt đi nhiều, không còn hả hê như trước nữa.
Kỳ thực nghĩ kỹ lại, tuy Phương Thiên Hữu đã bày tỏ thái độ đối địch với Cố Phong Hoa ngay từ đầu nhưng những việc hắn làm vẫn giữ được giới hạn cuối cùng, nếu không với thân phận thiếu điện chủ của hắn sẽ không nể mặt mũi mà dùng mọi thủ đoạn đối phó Cố Phong Hoa, bọn họ thật sự không dễ đối phó.
"Thôi đi, các ngươi đừng thương xót hắn nữa, vừa rồi nếu không phải yêu sủng của Phong Hoa lập công, cuối cùng người xui xẻo không phải hắn mà là Phong Hoa rồi." Diệp Vô Sắc trái với vẻ bi tình thường ngày, thần sắc lạnh nhạt nói.
Lạc Ân Ân và Mập Trắng nghe vậy đều gật đầu, đều nói người đáng thương ắt có chỗ đáng hận, Phương Thiên Hữu là ví dụ tốt nhất. Nếu không phải hắn sĩ diện hão, một lòng gây khó dễ cho Cố Phong Hoa thì làm sao lại rơi vào kết cục như vậy, nói cho cùng đều do hắn tự mình chuốc lấy.
Nghe Diệp Vô Sắc nhắc tới yêu sủng, hai đứa trẻ trâu lại chui ra.
Tiểu hùng tể đu vào ống quần Cố Phong Hoa, đu đưa như chơi xích đu, vẻ mặt đắc ý dào dạt. Kỳ thực hôm nay trong trận so tài với Phương Thiên Hữu, nó thật sự không giúp được gì nhiều, ngược lại Tiện Tiện giúp được một tay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play