“Các ngươi còn trẻ, có rất nhiều cơ hội.” Tạ Hoài Viễn cũng cảm thấy khoảng thời gian của mình hơi dài một chút, lại an ủi một câu.
Đáng tiếc, nghe hắn an ủi, mấy người Cố Phong Hoa thế nào cũng không vui lên nổi. Thời gian mấy trăm mấy nghìn năm đó, bọn họ thành thật tu luyện là được rồi, còn chờ Thánh Cung triệu kiến gì nữa chứ?
“Đừng suy nghĩ lung tung nữa, ngày mai là phải đi Tử Thần Điện rồi, chỉ cần chúng ta nắm bắt cơ hội, chưa chắc đã kém hơn đi Vô Cực Thánh Thiên. Nói gì đi nữa, cho dù vận khí tốt kịp Thánh Cung triệu kiến cũng phải có thực lực đủ mạnh mới được, nếu không người khác sẽ không coi trọng chúng ta đâu.” Cố Phong Hoa trước nay không có thói quen xấu tự chuốc lấy phiền não, rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm trạng, đầy ý chí chiến đấu nói với mấy người Lạc Ân Ân.
“Đúng vậy, thà rằng vì chuyện hư vô mờ mịt này mà hao tổn tinh thần, chi bằng dốc sức thực lực mà tu luyện tốt đi.” Diệp Vô Sắc phấn chấn tinh thần nói.
Bi thương thì bi thương, nhưng nếu nói đến sự kiên nghị của ý chí, hắn kỳ thực mạnh hơn đại đa số thánh sư trên đời này nhiều lắm.
“Đúng vậy, thà rằng suy nghĩ lung tung tự chuốc lấy phiền não, chi bằng… ăn một bữa thật ngon đi, chúng ta ăn thôi!” Lạc Ân Ân và Mập trắng đồng thanh nói, còn phấn chấn hơn cả Diệp Vô Sắc.
Quả không hổ là kẻ ham ăn đỉnh cấp với thiên phú dị bẩm, có thể hóa bi thương thành thèm ăn, có thể hóa thất vọng thành thèm ăn, tất cả cảm xúc tiêu cực đến trên người bọn họ đều có thể hóa thành thèm ăn, tuyệt đối sẽ không bị bất kỳ trắc trở nào đánh gục!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT