Theo lý mà nói, lúc này Thánh Thời Nghi đáng lẽ phải bắt đầu đếm giờ lại, nhưng nó không có bất kỳ động tĩnh nào, kim chỉ trên đó vẫn dừng lại ở mốc thời gian cuối cùng của đại điện thứ sáu.
Nam tử trung niên lắc đầu, trừ điện chủ đời đầu tiên, trong mấy vạn năm qua, đây là lần đầu tiên có người rời khỏi đại điện thứ sáu để đến đại điện thứ bảy, cho nên không ai biết là chuyện gì đang xảy ra.
“Liệu có phải họ đã rời khỏi đại điện thứ sáu, nhưng lại chưa tiến vào đại điện thứ bảy mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó chăng?” Phương Thế Bác đoán mò nói.
“Đây là điều chúng ta lo lắng.” Tạ Hoài Viễn thở dài, một đám đệ tử Phiêu Vân Cốc xung quanh cũng lộ vẻ u sầu.
“Ha ha ha ha, ta đã nói rồi mà, vận may có tốt đến mấy cũng không thể tốt cả đời, có thể tới được đại điện thứ sáu đã là phúc khí tu luyện mấy kiếp, lại còn muốn đi đại điện thứ bảy, đây chẳng phải là tìm chết sao?” Cao Dương Bá nghe vậy thì đại hỉ, vốn còn đang suy tính làm sao để lấy lòng Cố Phong Hoa, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng bỏ qua thể diện trưởng lão mà a dua nịnh bợ, ai ngờ Cố Phong Hoa lại xảy ra chuyện. Thế này thì tốt rồi, hắn không cần lo lắng bị Cố Phong Hoa trả thù nữa.
Xung quanh đột nhiên im bặt, tất cả mọi người đều nhìn Cao Dương Bá bằng ánh mắt kỳ quái.
Tuy Cố Phong Hoa và Phương Thiên Hữu có chút xích mích, nhưng vì chuyện Phương Thiên Hựu dựa hơi cha mà leo lên, không ít người đều cảm thấy bất bình, cho nên tuyệt đại đa số người trong Thánh điện Hưng Hoa không hề ác cảm với Cố Phong Hoa, trong đó không ít người còn bởi vì thiên tư và thực lực của nàng mà cảm thấy kính trọng, sau khi Cố Phong Hoa thông qua khảo hạch trở thành một thành viên trong thánh tu thì càng thêm mấy phần thân cận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT