Edit: Bạch Nhất
Khi Cố Phong Hoa cùng Phiền An Băng đứng trên đài tỷ thí, khán giả dưới đài đều trở nên phấn khích.
“Cố Phong Hoa, xem ra sau cuộc thi chúng ta không cần tranh tài nữa.” Phiền An Băng nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười lạnh lùng.
“Đúng nha, thực sự đáng tiếc. Có nhiều cao thủ đang theo dõi như vậy, ta muốn ra tay tàn nhẫn cũng không dễ rồi.” Cố Phong Hoa ôn hoà cười, giọng nói dễ nghe tựa như thanh tuyền.
“Nói khoác không biết ngượng.” Nụ cười trên mặt Phiền An Băng tiêu thất, trong mắt dâng lên một tia khói mù.
“Ta thế nhưng rất nghiêm túc đó.” Cố Phong Hoa vẫn cười ôn hoà như cũ.
“Kiêu căng.” Phiền An Băng giận quá hoá cười. Ngay cả Cố Phong Hoa, người mà hắn mảy may cảm giác không thấy tu vi đối phương cũng dám ngạo mạn trước mặt hắn như vậy.
Dưới khán đài, có người nhìn Cố Phong Hoa bằng ánh mắt oán độc, cuối cùng không khỏi mở miệng hét lên: “Lão đại, đập nát mặt của nàng đi.” Người lên tiếng chính là đồng đội của Phiền An Băng, là nữ tử có tướng mạo diễm lệ kia. Lần đầu gặp Cố Phong Hoa, nàng ta đã cảm thấy không vừa mắt rồi. Vẻ đẹp của Cố Phong Hoa hoàn toàn khác biệt với vẻ đẹp của nàng ta, mà hầu hết nam tử đều ưa thích loại vẻ đẹp mảnh mai khơi dậy ham muốn bảo hộ, chỉ muốn nâng trong lòng bàn tay để che chở của bọn hắn. Còn đối với vẻ diễm lệ của nàng ta sẽ không có tâm tư đơn thuần như vậy. Đây là lý do lớn nhất khiến nàng ta căm ghét Cố Phong Hoa.
Phiền An Băng lại không để ý tới, chỉ lạnh lùng âm hiểm nhìn Cố Phong Hoa: “Hy vọng ngươi ngay từ đầu đừng khóc lóc hô hào bỏ quyền.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT