Lần này sau khi bình phục vết thương, cả người hắn trở nên trầm lặng hơn nhiều, vẻ phóng đãng của một tên công tử bột trên người cũng phai nhạt đi không ít, trông trưởng thành hơn hẳn. Dĩ nhiên, chịu thiệt trong tay Cố Phong Hoa nhiều lần như vậy, hắn nên trưởng thành hơn rồi.
"Được rồi, vậy con hãy cẩn thận." Nhìn thấy sự thay đổi trên người con trai, Phương Thế Bác vui mừng gật đầu.
Phương Thiên Hữu cầm trường kiếm, tung người nhảy xuống, đáp xuống đài tỷ thí.
"Ngươi là Phương Thiên Hữu, thiếu điện chủ Thánh điện Hưng Hoa, xem ra không phải vô dụng lắm nhỉ." Trên đài, một thanh niên dáng người cao lớn ôm trường kiếm, lười biếng liếc nhìn Phương Thiên Hữu một cái rồi nói.
"Thánh điện Quang Hoa các ngươi khinh người quá đáng, hôm nay ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho các đồng môn đã bị thương, rút kiếm ra đi." Phương Thiên Hữu nghiêm giọng quát.
"Nói hay lắm!" Những lời này đầy chính nghĩa, hào hùng sôi sục khiến những thánh tu dưới đài vốn không coi trọng hắn cũng phải cất tiếng cổ vũ.
"Chỉ bằng ngươi, có tư cách đó sao?" Nam tử trẻ tuổi kia lại chỉ cười khẩy một tiếng khinh miệt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play