Tuy nhờ có nàng ra tay, chưởng cuối cùng của gã nam tử trẻ tuổi kia không giáng xuống, nhưng thương thế của Phương Thiên Hữu quả thực không nhẹ. Trước ngực đã sớm bị máu tươi nôn ra thấm đẫm, cả gương mặt sưng lên như đầu heo, trên đó còn hằn lên những dấu ngón tay ngang dọc chằng chịt, thần trí cũng rơi vào hỗn loạn.
Nhưng lần này, hắn không hề van xin cầu tha mà siết chặt hai nắm đấm, trong miệng phát ra tiếng gầm khàn khàn: “Giết ngươi, ta phải giết ngươi…” Bộ dạng đó hệt như một con dã thú bị thương giữa hoang nguyên, trong đôi mắt sưng húp chỉ còn là một khe hẹp ánh lên sắc đỏ ngầu đầy thù hận và phẫn nộ.
Cố Phong Hoa không ngờ rằng, lần này Phương Thiên Hữu lại trở nên có khí phách đến vậy. Xem ra, gã này cũng không phải là hết thuốc chữa.
Cố Phong Hoa vươn ngón tay ra, nhanh như chớp điểm lướt trên người Phương Thiên Hữu, từng luồng thánh khí dịu dàng theo đó rót vào cơ thể hắn. Thánh khí hỗn loạn trong người Phương Thiên Hữu nhanh chóng bình ổn lại, tâm thần theo đó mà thả lỏng, cứ thế chìm vào giấc ngủ sâu.
Thấy cảnh này, Phương Thế Bác thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Mà trên mặt Tạ Hoài Viễn lại lộ ra vẻ kinh ngạc, đúng như câu nói, người ngoài xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo.
Trong mắt người khác, Cố Phong Hoa chỉ tùy ý điểm vài ngón tay mà thôi, nhưng ông lại nhìn ra được, thứ mà Cố Phong Hoa sử dụng là một bộ chỉ pháp chữa thương cực kỳ tinh diệu. Phiêu Vân Cốc tuy lấy đan đạo truyền đời nhưng không có bộ chỉ pháp chữa thương tinh diệu đến thế, xem ra chuyến đi đến Tử Thần Điện lần này, Cố Phong Hoa thu hoạch không nhỏ nha.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play