Bên cạnh, khoé miệng Mập trắng nhếch lên một nụ cười gian tà.
Nhìn Mập trắng, lại nhìn Lạc Ân Ân, mấy người Cố Phong Hoa đã hiểu vì sao nàng lại tức điên như vậy. Khoảng thời gian này, Lạc đại tiểu thư quả thực bị Mập trắng bắt nạt không hề nhẹ.
Với sở thích xây dựng niềm vui trên sự đau khổ của người khác của Lạc đại tiểu thư, cách tốt nhất để giải tỏa nỗi buồn bực có lẽ không phải là báo thù Mập trắng, mà là tìm vài người khác để bắt nạt một trận cho hả dạ.
Nghe có vẻ hơi khó hiểu, nhưng thay vì khổ cực tu luyện để đuổi kịp Mập trắng, tìm vài kẻ thực lực yếu hơn để bắt nạt thực ra lại dễ dàng hơn nhiều. Không thể không nói, Lạc đại tiểu thư vẫn rất thông minh.
"Thấy chưa, ta đã sớm nói với ngươi rồi, đừng bắt nạt nàng quá đáng, đều là người một nhà, tùy tiện đánh vài canh giờ xả giận là được rồi." Diệp Vô Sắc thấm thía nói.
Cố Phong Hoa và Mập trắng nhìn Diệp Vô Sắc, đồng thời ném ánh mắt khinh bỉ: Thật sự mà nghe ngươi, Lạc Ân Ân có lẽ không chỉ đơn giản là tức điên thôi đâu, sớm đã treo cổ, nhảy sông, uống thuốc độc, cắt cổ, vân vân, mười tám kiểu tự sát tuyệt kỹ dùng hết một lượt rồi, ừm, chỉ có Lạc đại tiểu thư sức sống mãnh liệt mới có thể dùng đi dùng lại những chiêu này.
"Khụ khụ..." Phương Thế Bác lúc này mới biết vì sao Lạc Ân Ân lại chán nản như vậy, muốn cười nhưng cảm thấy mất thân phận trưởng bối, chỉ có thể cố nén cười ho khan hai tiếng nói: “Thật ra, ta nói với các ngươi những điều này không phải muốn dọa các ngươi, mà là hy vọng các ngươi cân nhắc kỹ lưỡng, hay là lần Thập Phương Đại Điển này đừng tham gia nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT