Tạ Hoài Viễn không nhắc đến chuyện này, rõ ràng không muốn Cao Dương Bá nghĩ ngợi linh tinh. Là một trong tam đại trưởng lão của Thánh điện Hưng Hoa, tư chất tu vi của hắn quả thực yếu hơn một chút. Nếu biết được con đường tắt để nâng cao tư chất này, trời mới biết sẽ nảy sinh những suy nghĩ gì, lỡ không cẩn thận sẽ hại người hại mình. Hiểu rõ điều này, Cố Phong Hoa tất nhiên cũng không nhiều lời.
“Phải rồi, điện chủ đại nhân, chuyện ngươi nói lẽ nào có liên quan đến việc Thiên Hữu sư huynh vừa rồi thần trí hỗn loạn?” Cố Phong Hoa biết Phương Thế Bác không đời nào vô duyên vô cớ nhắc đến con gái mình, bèn truy vấn.
Vì cảm kích và khâm phục Phương Thế Bác, nên cách nàng gọi Phương Thiên Hữu cũng khách sáo hơn nhiều.
“Không sai. Sau khi nữ nhi của ta chào đời được hai năm, Thiên Hữu cũng ra đời. Mấy năm đó, ta và phu nhân thường xuyên đưa Thiên Hữu về nhà mẹ đẻ của nàng, nói là để Thiên Hữu ở bên ông bà ngoại nhiều hơn, nhưng thực chất là để hai tỷ đệ chúng nó được đoàn tụ.
Hai tỷ đệ chúng nó tình cảm vô cùng tốt đẹp, Thiên Hữu đối với người tỷ tỷ này còn thân thiết hơn cả với vợ chồng ta.
Đến năm Thiên Hữu lên hai, tỷ tỷ của nó nói ra ngoài mua kẹo cho nó, nhưng rồi không bao giờ trở về nữa. Thiên Hữu đợi mấy ngày không thấy nàng về, bèn khóc lóc om sòm, sau đó khóc đến nỗi không thở ra hơi, vậy mà ngất lịm ngay tại chỗ. Đến khi tỉnh lại thì thần trí đã hỗn loạn.
Sau này uống thánh đan, thần trí tuy đã tỉnh táo nhưng lại mắc thêm chứng mù mặt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play