Mộ Minh Đường tuy không hiểu rõ, nhưng khi nghe đến câu “lấy độc trị độc” nàng cũng đoán được đại khái không phải chuyện gì tốt đẹp.
Nàng hỏi: “Lấy độc trị độc thế nào?”
Tiểu đạo sĩ đáp: “Nói ra cũng đơn giản thôi. Bị ảnh hưởng bởi mùi của Ô Vũ Phi trong thời gian dài, nếu đột nhiên ngửi phải mùi thuốc dẫn, hắn sẽ mất kiểm soát. Muốn dựa vào ngoại lực để kháng cự là không thể, chỉ có thể dùng ý chí để kiềm chế. Khi số lần thử nghiệm tăng lên, cơ thể thích nghi dần, thì sẽ không còn bị thuốc dẫn chi phối nữa.”
“Ý ngươi là…”
“Chúng ta tự tìm thuốc dẫn, khiến ngài ấy phát bệnh. Tất nhiên, ban đầu chỉ dùng liều lượng rất nhỏ. Khi ngài ấy có thể kiểm soát được, sẽ từ từ tăng dần liều lượng, cuối cùng thiêu rụi tận gốc Ô Vũ Phi trong cơ thể ngài ấy. Nếu ngài ấy có thể chịu đựng được một canh giờ trong căn phòng kín tràn ngập mùi thuốc dẫn, thì loại độc này sẽ không còn là mối đe dọa với ngài ấy nữa.”
Dân gian từng có phương pháp phòng bệnh đậu mùa bằng cách cố ý để trẻ nhỏ tiếp xúc với vảy da rụng của người bị bệnh. Những vảy da này đã được xử lý để giảm độc tính, nếu đứa trẻ có thể chống chọi được, thì cả đời sẽ không phải lo lắng về căn bệnh này nữa. Nhưng nếu không chống chọi nổi… thì chỉ có thể phó mặc số mệnh.
Phương pháp mà tiểu đạo sĩ đề xuất cũng tương tự như cách chủng đậu kia, nguyên lý không khác biệt là bao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT