Sau khi nói xong, Mộ Minh Đường lập tức chạy đến xem mấy vò khác, không sai, chính là những vò này. Đồ của nhà mình, dù không có bất kỳ ký hiệu nào, nàng cũng có thể nhận ra. 
Khoé mắt Mộ Minh Đường nóng lên, bất chợt muốn khóc. Tạ Huyền Thần đi đến bên cạnh nàng, thấy mắt nàng bỗng đỏ ửng, khẽ hỏi: “Làm sao vậy?”
Mộ Minh Đường lắc đầu, không nói nên lời. Nàng cúi đầu lau nước mắt, giọng mang theo tiếng nghẹn ngào: “Làm sao ngài tìm được?”
“Muốn tìm thì tự nhiên sẽ tìm được.” Tạ Huyền Thần nói khẽ, “Tuy rằng năm đó Tương Dương gặp chiến loạn, nhưng rượu chôn dưới đất thì lại may mắn tránh được tai ương. Sau đó nhà các ngươi bị kẻ khác chiếm mất, bọn họ không biết bên dưới có rượu, vì vậy vẫn được bảo tồn nguyên vẹn. Ta cho người tìm được rồi lập tức đưa gấp về kinh thành.”
Nói xong, Tạ Huyền Thần tiện miệng bổ sung: “Đương nhiên, những kẻ chiếm nhà các ngươi giờ đã bị đuổi đi rồi. Ta đã mua lại ngôi nhà đó, đứng tên ngươi. Mấy hôm nay đang cho người sửa sang lại, đợi khi nào sửa xong, ngươi muốn trở về khi nào, ta sẽ cùng ngươi đến Tương Dương một chuyến.”
Mộ Minh Đường lại thấy sống mũi cay cay, nàng lau giọt lệ trên hàng mi, hít sâu một hơi, giọng nghèn nghẹn: “Cảm ơn ngài."
Tạ Huyền Thần đưa tay xoa đầu nàng, nói: “Nói cảm ơn gì với ta. Có gì to tát đâu, đừng khóc nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play