Sát khí trong ánh mắt của Tạ Huyền Thần không hề che giấu, Tưởng Hồng Hạo bị hắn nhìn đến toát mồ hôi lạnh, xấu hổ chắp tay tạ lỗi rồi lặng lẽ quay trở lại chỗ ngồi, không dám hé răng thêm lời nào.
Nhìn bề ngoài thì giống như chuyện nhà của Tưởng gia, nhưng thực chất lại là việc nhà của Hoàng tộc. Chuyện này không ai dám chen vào, đến cả Hoàng đế cũng mang vẻ mặt như người ngoài cuộc, đứng ngoài không chịu mở lời.
Hoàng hậu thấy tình thế giằng co, lại còn là trước mặt ngoại bang, quả thật khó coi vô cùng. Bà ta mỉm cười, chủ động nâng chén rượu, lên tiếng giảng hòa:
“Một nhà chẳng nói hai lời, ngày tốt lành như vậy, sao lại vì chút chuyện vụn vặt mà tranh cãi? An Vương là hậu bối thân thiết nhất của bệ hạ, còn Tưởng đại nhân là trụ cột triều đình, nói cho cùng đều là người một nhà. Bổn cung kính An Vương và Tưởng đại nhân một chén, mong hai người chớ vì việc nhỏ mà tổn thương tình cảm gia đình.”
Tưởng Hồng Hạo lập tức cảm kích vô cùng, nâng chén cảm ơn, nhưng Tạ Huyền Thần lại không hề nhúc nhích, ngay cả làm bộ cũng chẳng muốn làm.
Trông cậy vào việc Tạ Huyền Thần nể mặt là quá ngây thơ rồi, bất kể là Hoàng hậu hay Tưởng Hồng Hạo, trong mắt hắn đều không khác gì nhau. Hoàng hậu nếu cho rằng thân phận mình đặc biệt, có thể đứng ra gây áp lực buộc hắn nhượng bộ, vậy thì quả thật đã quá xem trọng bản thân rồi.
Hoàng hậu vốn có ý hòa giải, kết quả lại phát hiện ra ngay cả bà ta Tạ Huyền Thần cũng không nể mặt, ngược lại còn khiến chính mình rơi vào tình thế khó xử. May mà có Tưởng Hồng Hạo phối hợp, hai người kẻ tung người hứng, cuối cùng cũng miễn cưỡng tìm được bậc thang để bước xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT