Tạ Ngạn Phỉ đứng ở trước cửa phòng, đầu tiên y sửa lại vạt áo, sau đó thẳng lưng khẽ ho một tiếng, gật đầu với Húc Nhất.

Húc Nhất tiến lên gõ cửa, tay vừa buông xuống, cánh cửa đã được mở ra, một thanh niên mới hai mươi tuổi xuất hiện, người nọ rủ mắt, mặt không mang biểu cảm gì, lui qua một bên, chìa tay ra mời: "Húc Vương, mời.”

Tạ Ngạn Phỉ gật đầu với hắn ta, nhấc chân đi vào, Húc Nhất đang muốn đi vào theo lại bị thanh niên ngăn lại: “Vị này xin chờ ở bên ngoài, thế tử thích yên tĩnh.”

Tạ Ngạn Phỉ nghe vậy thì quay lại xua tay về phía Húc Nhất, “Húc Nhất à, ngươi sang cách vách uống chút trà ăn chút điểm tâm trước đi, lát nữa thanh toán rồi về.” Đợi lát nữa, y phải nghĩ cách nhờ Bùi thế tử giúp đỡ, mặc dù Húc Nhất là người bảo vệ thân cận, nhưng vì chất độc không giải thích được trong người mình, y chẳng còn tin tưởng được người nào bên cạnh nữa.

Dựa vào sách, điều duy nhất có thể chắc chắn chính là Bùi thế tử bây giờ vẫn là một người tốt.

Y và Bùi thế tử không có lợi ích xung đột, Bùi thế tử cũng sẽ không hại y, ngược lại càng đáng tin hơn Húc Nhất một ít.

Húc Nhất không nói gì khác, nghe lời đứng ở cửa.

Sau khi Tạ Ngạn Phỉ đi vào, thanh niên kia cũng không vào theo, mà là canh ở cửa, nhất thời, trong phòng chỉ còn lại hai người là Tạ Ngạn Phỉ và Bùi thế tử.

Y nhìn về phía trước, thấy Bùi thế tử nghe được động tĩnh quay đầu nhìn sang bên này, khuôn mặt cực kì tuấn mỹ, mi mắt đen như điểm mực, nụ cười luôn nở trên môi, khiến người ta có một loại cảm giác như tắm trong gió xuân, chỉ nhìn thôi đã thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.

Chỉ tiếc, người hoàn mỹ như vậy cuối cùng lại hắc hóa.

Tạ Ngạn Phỉ đi tới, cười một tiếng với Bùi Hoằng: “Thế tử, mạo muội quấy rầy, không làm phiền ngươi uống trà chứ?"

Bùi Hoằng lắc đầu: “Một người cũng rất nhàm chán, có thể gặp được Vương gia cũng là một loại duyên phận. Ánh mắt ta không tốt, không thể chiêu đãi Vương gia, Vương gia cứ tự nhiên.”

“Không sao, ta chính là đến tìm ngươi để nói lời cảm ơn.” Tạ Ngạn Phỉ cũng không khách khí, y ngồi xuống đối diện Bùi Hoằng, giữa hai người cách một cái bàn thấp, phía trên để bộ trà cụ và mấy thứ điểm tâm tao nhã. Còn bày một bàn cờ, quân đen trắng đều đặt ở chỗ Bùi thế tử, hiển nhiên là hắn đang tự mình đánh cờ. Vừa rồi, trước khi y đến, chắc chắn là Bùi Hoằng đang đánh cờ, tuỳ tùng kia nói, Bùi Hoằng tự mình nghe.

Tạ Ngạn Phỉ không tự xưng là Bổn vương, càng giống như đang trò chuyện ngang tầm vai vế, cộng thêm trong giọng nói không hề có thay đổi khác thường sau khi nghe rằng mắt hắn không được tốt, điều đó khiến Bùi Hoằng rất dễ chịu.

Bùi Hoằng nghĩ, có lẽ chính là như vậy, cộng thêm trước đó nghĩ thông rằng đối phương đang cứu Tam cô nương, hắn mới có thể phá lệ ra mặt giúp đỡ.

Hôm nay xem ra, hắn đã làm đúng, “Chỉ là chuyện nhỏ, một cái nhấc tay mà thôi.”

Tạ Ngạn Phỉ toét miệng cười một tiếng: “Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, thế tử ngươi đã giúp ta một ơn lớn đấy.”

Bùi Hoằng cười cười: “Ta là một phế nhân mắt mù, không khiến người khác thêm phiền toái là tốt rồi.”

Tạ Ngạn Phỉ nhìn hắn mặc dù nói như vậy, ngược lại đáy mắt không có cảm xúc gì khác, biết được đây là thói quen của hắn. Nhưng không hiểu sao trong lòng y lại dâng lên một nỗi phức tạp, người tốt biết bao nhiêu chứ, đáng tiếc sau này vẫn cứ bị ép thành dạng không thể không cầm đao đến bảo vệ thứ mình muốn kia.

Tạ Ngạn Phỉ cố ý dời sự chú ý của Bùi Hoằng đi, “Đừng nói đến chuyện này nữa, Thế tử đang đánh cờ sao? Chơi một mình không có ý nghĩa, ta chơi với ngươi nha.”

Bùi Hoằng nghe vậy thì ngẩn ra, ngược lại hắn chưa từng nghe nói rằng Ngũ hoàng tử biết chơi cờ, hắn mắt mù tai thính, nghe được đánh giá nhiều nhất về Ngũ hoàng tử chính là xấu xí, ngu xuẩn, vô học. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Trên mặt hắn không có biểu hiện gì, khóe miệng vẫn cong lên, dịu dàng như nước: “Được.”

Tạ Ngạn Phỉ cũng không hề xem mình là người ngoài: "Vậy cứ đánh tiếp ván này là được rồi, ta cũng không khách sáo với thế tử nữa, kỳ nghệ của ta bình thường, ta chọn màu trắng trước nhé." Trước khi y xuyên đến đây, gia đình y là thầy thuốc thế gia, mấy ông cụ trong nhà thích nhất mấy thứ này. Khi còn bé, y đã đi theo ông nội lớn lên, mặc dù không thích những thứ này, nhưng mưa dầm thấm đất nên vẫn biết chơi.

Bùi Hoằng đương nhiên không ngại, hắn cảm thấy ở chung với Tạ Ngạn Phỉ rất thoải mái, nhất là giọng nói của đối phương đầy sức sống, sẽ không đối xử với hắn như một người tàn tật.

Hắn thường thấy người ngoài dè dặt hoặc nói lý ra là vô lễ khinh thường, ba năm qua, hắn đá quen với vô số chuyện, duy chỉ Ngũ Hoàng tử này mang đến cho hắn một cảm giác rất đặc biệt.

Rõ ràng đối phương cũng bị người khác chê bai làm nhục, nhưng y lại như không bị ảnh hưởng chút nào, Tạ Ngạn Phỉ như vậy khiến hắn tò mò, lại không nhịn được muốn tiếp tục thăm dò, vạch ra tất cả của y, nhìn xem đó là bản chất thật sự của y, hay chỉ là ngụy trang.

Bùi Hoằng cầm quân đen, hai người tiếp tục chơi ván cờ này.

Mỗi lần Tạ Ngạn Phỉ đặt một quân cờ xuống đều chủ động nhắc nhở hắn vị trí, nếu Bùi Hoằng có thể tự chơi, chắc chắn hắn đã nhớ được vị trí bàn cờ cùng với chỗ quân cờ vừa đặt xuống trong đầu, y nhắc nhở cho đối phương thế này khiến Bùi thế tử đánh cờ ra sẽ không luống cuống, cũng sẽ không khó xử.

Sự thân thiết của Tạ Ngạn Phỉ khiến Bùi Hoằng cảm thấy tốt hơn, rõ ràng hai người mới chỉ gặp mấy lần, trí nhớ lúc trước rất mơ hồ, cho dù là trước khi mù cũng chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy từ xa chứ không gặp mặt chính diện, hôm qua là lần đầu tiên tiếp xúc, hôm nay cũng chỉ là lần gặp thứ hai.

Y mang đến cho Bùi Hoằng cảm giác tự tại dễ chịu giống như là hai người bạn tốt đã ở chung hồi lâu.

Chờ đến khi đánh xong ván cờ, Tạ Ngạn Phỉ không ồn ào được nữa, hai ván đều thua, rõ ràng ván thứ nhất y đã chọn quân trắng tương đối có phần thắng, Tạ Ngạn Phỉ liếc đôi mắt đen láy: “Thế tử à, tài đánh cờ của ngươi thật tốt, ta thua tâm phục khẩu phục!”

Bùi Hoằng cười cười: “Vương gia khiêm tốn, là ta bình thường trong lúc rảnh rỗi không có việc gì mới nghiên cứu cái này, thắng cũng không có gì vẻ vang."

Tạ Ngạn Phỉ không dám nói y mới là thắng cũng không có gì vẻ vang, dù sao y còn có thể nhìn thấy, Bùi thế tử thì không thấy được, y nói sang chuyện khác, “Ta thấy cũng không còn sớm nữa, chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa nhé?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bùi Hoằng không có ý kiến, hai người cùng ăn một bữa cơm trưa.

Trong lòng Tạ Ngạn Phỉ có chuyện, ăn không nói ngủ không nói, đợi đến lúc sắp đi mới do dự xem có nên mở miệng hay không. Lúc đến, lòng y tràn đầy tự tin, nhưng thật sự đến bên miệng rồi lại thấy có phải mình quá đáng rồi không, tìm một người có thị lực không tốt giúp đỡ, đó không phải giày vò người ta sao.

Bùi Hoằng đã sớm nhận ra được Tạ Ngạn Phỉ tới gặp hắn còn có chuyện khác, ban đầu cho rằng chỉ là nói lời áy náy, nhưng sau đó có thể cảm giác được mấy lần Tạ Ngạn Phỉ muốn nói lại thôi, hắn cũng tò mò Tạ Ngạn Phỉ muốn nói cái gì.

Hắn giơ tay lên để cho ảnh thị Ảnh Thanh đi xuống.

Húc Nhất đã sớm về phủ trước theo phân phó của Tạ Ngạn Phỉ rồi.

Đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Bùi Hoằng chủ động mở miệng: “Vương gia có chuyện gì muốn nói với ta?”

Tạ Ngạn Phỉ khẽ cắn môi, quyết định chắc chắn, chết sớm thì sớm siêu sinh: “Là như vầy. Thế tử à, mấy ngày qua vận khí của ta không được tốt lắm, cho nên muốn làm chút chuyện tốt. Nhưng ngươi biết đấy, danh tiếng bên ngoài của ta không được tốt, là một Hoàng tử không được sủng ái, làm một chút chuyện tốt để nổi danh cũng được thôi, nhưng thái độ phụ hoàng đối với ta hình như không bình thường… Nếu để cho bọn hoàng huynh biết được, sẽ nghĩ ta muốn lấy danh tiếng cướp ngôi vị Hoàng đế, tranh lòng dân với bọn họ, điều này không… không tốt lắm phải không?”

Bùi Hoằng không nghĩ tới là chuyện này, nhưng hắn không tin cái gọi là vận khí đơn giản là làm chuyện tốt.

Nhưng Bùi Hoằng cũng không vạch trần, hắn muốn biết Tạ Ngạn Phỉ rốt cuộc muốn làm cái gì: “Đúng là không tốt lắm, ý của Vương gia là?”

Tạ Ngạn Phỉ xích lại gần, nghiêng người về phía trước, hạ giọng: "Vậy nên, không phải ta nghĩ, không bằng cứ lấy danh nghĩa thế tử ngươi nhưng thực sự là ta để làm một chút chuyện tốt, thay đổi vận mệnh một chút. Ha ha, không biết thế tử có đồng ý hay không, ngươi yên tâm, tiền bạc gì đó ta đều sẽ bỏ ra! Cam đoan không để thế tử chịu thiệt thòi đâu!”

Bùi Hoằng rũ mắt, “Vậy Vương gia muốn làm chuyện tốt gì?”

Tạ Ngạn Phỉ vừa nghe vậy thì ánh mắt sáng lên: có cửa rồi! “Cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là không phải cách Chi Vân Trai một con đường chính là hẻm Hồ Đồng nổi danh sao, nghe nói có rất nhiều người ăn không đủ no, ta liền muốn đi, nếu muốn làm chuyện, nhất định phải dùng ở chỗ cần thiết nhất, như vậy, ta ra tiền bạc mua gạo mua lương thực, lấy danh nghĩa của Thế tử phát cháo, như thế nào?”

“Phát cháo?” Bùi Hoằng càng tò mò hơn, rốt cuộc Ngũ hoàng tử muốn làm cái gì?

Nếu có dã tâm với ngôi vị Hoàng đế, đó đúng là theo như y nói, y hẳn nên chủ động ra tay lấy danh nghĩa, dễ dàng thay đổi cái nhìn vốn có của bách tính với vị Ngũ Hoàng tử này.

Nhưng cố tình y lại đẩy công lao cho hắn, vậy Ngũ hoàng tử có mưu đồ gì?

Bùi Hoằng phát hiện, hắn càng ngày càng không hiểu Ngũ hoàng tử, nhắc tới, hình như bắt đầu từ hôm qua, Ngũ hoàng tử liên tục lộ ra rất nhiều điều không giống như trước kia chỉ là một người có bối cảnh có không được mà không có cũng được.

Bùi Hoằng trầm tư, hắn muốn biết nguyên nhân, làm từ thiện đối với hắn mà nói cũng không có trở ngại gì, hắn là một Thế tử mắt mù, ở trong mắt người ngoài không có quyền thế công danh, đương nhiên cũng sẽ không có ai để ý.

Bùi Hoằng gật đầu: “Nếu liên quan đến vận khí của Vương gia, tất nhiên Bùi mỗ không thể không làm rồi.”

Tạ Ngạn Phỉ kích động thiếu chút nữa nhảy lên, y biết mà, Thế tử thật sự là người tốt, đôi mắt đen láy của y nhìn Bùi Hoằng, “Thế tử, ngươi yên tâm, tốt bụng sẽ được báo đáp, sau này ta sẽ báo đáp ngươi.” Thế tử tốt như vậy, không bằng sau này đến khi Thế tử gặp chuyện, y cũng giúp đỡ là được.

Nhưng không biết có phải Tạ Ngạn Phỉ quá kích động hay không, y muốn cố gắng biểu đạt sự cảm kích, cho nên vô ý thức nghiêng cơ thể về trước.

Y không chú ý tới, cho nên đến lúc nghe được tiếng răng rắc, trong lòng Tạ Ngạn Phỉ có dự cảm xấu, động tác của y chậm một nhịp, rắc một cái, cái bàn thấp bị y ép nứt một đường từ giữa.

Y đang chống hai tay vào cái bàn con, bàn bị chẻ ra từ giữa, Tạ Ngạn Phỉ muốn chống người lại đã không còn kịp rồi.

Cho nên chỉ nghe thấy một tiếng rầm vang lên, Tạ Ngạn Phỉ mượn lực lao về phía trước, cứ như vậy mà trực tiếp nhoài người về phía Bùi Hoằng ở đối diện.

Lúc ấy giữa hai người chỉ cách một cái bàn, giờ đã nứt ra không còn, Bùi Hoằng ngồi xếp bằng phía đối diện, Tạ Ngạn Phỉ không thể hãm được, vùi đầu về trước, sắp lao vào trong lòng Bùi Hoằng.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tạ Ngạn Phỉ sợ cân nặng của mình gây nguy hiểm cho Bùi thế tử, y chợt dời về phía sau một chút, cố gắng cong người, kết quả chỉ kịp lùi được một độ nhỏ.

Lần này biến thành từ nhào vào trong ngực người đối diện biến thành nhào tới chân bàn đối diện, cái đầu tiếp xúc thân mật với hai chân Bùi Hoằng.

Tạ Ngạn Phỉ bị đập đến ong cả đầu, tại sao chân của Bùi thế tử có thể cứng như thế?

Đầu của y!

Cho dù thân thủ của Bùi Hoằng có khá hơn nữa cũng không nghĩ tới sẽ có tình huống này, hắn còn chưa kịp ra tay, Ngũ hoàng tử đã đập thẳng xuống như vậy.

Bùi Hoằng cảm thấy xương đùi đau nhói, cực kì tê dại.

Ảnh Thanh ở bên ngoài nghe được một tiếng đùng, vội vã đẩy cửa tiến vào, kết quả trong chớp mắt trông thấy tình huống bên trong. Vừa tiến vào hắn ta đã thấy chủ tử sững sờ cúi đầu ngồi đó, mà Ngũ Hoàng tử thì hệt như một chú gấu đen một mực đâm vào đùi chủ tử, lưng hùm vai gấu, tư thế thân mật.

Hình ảnh này đáng sợ đến mức Ảnh Thanh không dám nhìn thẳng, lửa giận dâng trào: Hắn ta đã nói Ngũ hoàng tử tới không có ý tốt mà! Cái gì mà nói lời áy náy? Tất cả chỉ là mượn cớ!

Không phải là Ngũ hoàng tử vừa ý chủ tử nhà hắn ta chứ? Đây là cố ý tới chiếm tiện nghi phải không? Quá hèn hạ!

Tạ Ngạn Phỉ chờ cảm giác ong ong rút đi, y liền cảm thấy không ổn, chờ y ngẩng đầu lên, liền đối mặt với Bùi Hoằng ngây ngẩn cúi đầu nhìn.

Tạ Ngạn Phỉ yên lặng nuốt nước miếng một cái, từ từ nghiêng đầu sang một bên, liền đối diện với ánh mắt phẫn nộ của Ảnh Thanh, y há hốc mồm, vẻ mặt đưa đám: “Ta, ta nói đó chỉ bất ngờ… Các ngươi tin không?”

Ảnh Thanh: “Nếu bây giờ Vương gia đứng lên khỏi người chủ tử nhà ta, nô tài vẫn sẽ, tin, tin, chắc, luôn!” Mới là lạ!

Tạ Ngạn Phỉ liền ngồi dậy, kết quả với cái thể trạng này, cứ thế lảo đảo một cái, lại trực tiếp nghiêng về trước theo quán tính, vọt vào trong ngực Bùi Hoằng, được Bùi Hoằng rốt cuộc lấy lại tinh thần vội vàng đưa tay đỡ lấy hai cánh tay y, vững vàng ngăn cản.

Ngay lúc Tạ Ngạn Phỉ sống sót sau tai nạn, muốn cười ngu một cái, chỉ nghe sau lưng truyền đến một tiếng xoẹt, quần áo sau lưng của y đã rách.

Tạ Ngạn Phỉ: “… …”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play