Sau ngày mùng 8 tháng Chạp là tiết Đại Hàn, gió đông chưa tới, là thời điểm lạnh nhất trong năm.
Khi Kỳ Nhiệt tỉnh dậy, căn phòng tối om, rèm cửa kéo kín mít, chỉ có cảm giác cho cô biết bên cạnh vẫn còn một người đang ngủ, mặt vùi vào vai cô, hơi thở phả ra từng đợt nóng ấm.
Kỳ Nhiệt cẩn thận gỡ bàn tay cậu đặt trên eo mình, cúi đầu xuống, không nhịn được đưa tay chạm vào mặt cậu.
Lục Thời Già từ nhỏ đã có làn da rất đẹp, nhìn là muốn véo một cái, lông mi vừa dài vừa dày, cô không cần nhớ lại cũng biết mình chắc chắn đã từng có ý định nghịch lông mi của cậu.
Cô chắc chắn là bị điên rồi, cẩn thận dịch đầu cậu sang một bên, xoay người, hôn lên hàng mi của cậu.
Trong lòng mắng mình là đồ biến thái, cô lập tức lùi lại, nhanh chóng vén chăn, run rẩy đi rửa mặt. Rửa mặt xong, thoa một lớp kem dưỡng da lên mặt, hé rèm cửa sổ, gió lạnh rít gào bên ngoài, không thấy bóng người, e rằng sắp có tuyết rơi.
Quay lại không thấy Lục Thời Già tỉnh dậy, Kỳ Nhiệt lại run rẩy bò lên giường, người cậu ấm áp, cô liền đưa tay áp vào áo cậu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT