Thang máy dừng ở tầng bốn.
Cửa thang máy từ từ mở ra, Ninja lẻn ra ngoài trước do thám một vòng, sau khi xác nhận phía trước tạm thời không có mai phục, Cánh Tay Thép tháo rời một số linh kiện từ cánh tay máy giả của anh ta, chế ra một thiết bị nhỏ có thể đảm bảo nút mở cửa thang máy luôn trong trạng thái bị ấn. Vậy thì thang máy sẽ luôn mở cửa dừng lại ở tầng bốn mà không bị hạ xuống để chở một đám địch lên.
"Đi thôi, trước hết tụ họp với Long Sa Bảo Thạch và Juliet đã."
Trong mười giây ngắn ngủi, Thính Phong Ngâm đã điều chỉnh xong trạng thái cảm xúc, bước ra khỏi thang máy. Theo sau là Cánh Tay Thép, Bất Kiến Bàn đi cuối cùng.
Cậu cúi xuống nhặt chiếc mặt nạ quỷ đỏ rơi bên chân, tháo chiếc mặt nạ vô diện màu trắng ra treo ở eo, đeo mặt nạ quỷ đỏ lên mặt rồi bước ra khỏi thang máy.
Ánh đèn lờ mờ trong tháng máy chỉ đủ để chiếu sáng khoảng ba mét phía trước, ngoài ba mét là khoảng tối đen giơ tay không thấy năm ngón. Bốn người liếc nhìn nhau, đồng thanh hỏi ra tiếng lòng của nhau.
"... Mấy người có mang công cụ chiếu sáng không?"
Hiển nhiên là không ai có.
Ninja có khả năng nhìn trong đêm cực tốt, có thể không cần chiếu sáng. Sau khi hỏi xong câu đó, Cánh Tay Thép quay lại thang máy, tháo bóng đèn bên trên xuống rồi lắp ráp thành một cái đèn lồng nhỏ. Dưới ánh sáng từ đèn cách tay của Cánh Tay Thép, bốn người đi về phía trước vài mét thì thấy một chiếc bàn trực sát tường, bên trên đặt một chiếc đèn dầu chưa được thắp.
"Đưa cho A Hàn đi." Thính Phong Ngâm nói: "Tôi có thể dùng tơ nhện thăm dò vật thể qua sự rung động, A Hàn cần công cụ chiếu sáng hơn."
... Dị năng chỉ bảo vệ được mạng gây cản trở cho mọi người, thật sự xin lỗi. Bất Kiến Hàn nuốt khổ tâm xuống, nhận lấy chiếc đèn dầu được Cánh Tay Thép dùng điện trở đốt nóng châm lửa.
"Tầng ba bốn của lâu đài hoàn toàn tách biệt với tầng một hai, những dị năng giả kia tạm thời sẽ không đuổi kịp." Thính Phong Ngâm vừa đi về phía trước vừa giải thích: "Tương tự, rời khỏi đây thế nào cũng là vấn đề lớn. Nếu chúng ta có thể thuận lợi tụ họp với Long Sa Bảo Thạch và cả Juliet thì có thể dùng dị năng của Juliet rời khỏi đây."
"Tuy nói tầng ba bốn không có cách tiến vào nào khác ngoài thang máy, cũng không có cửa sổ, nhưng chắc hẳn sẽ có ống thông gió đúng không?" Bất Kiến Hàn nhắc nhở một câu: "Nói đi cũng phải nói lại, tôi cảm thấy cái thiết kế kiến trúc trong lâu đài cũng rất đáng nghi. Tầng hai rốt cuộc dùng để làm gì?"
Trong thời gian hai câu nói, bọn họ đã đi xa khoảng hơn mười mét, hình dáng cái bóng trên mặt đất ở phía xa đột nhiên hơi biến hoá. Trên mặt sàn nhấp nhô rất nhỏ, giống như một đống vải rách.
"Đi xem đó là cái gì." Thính Phong Ngâm nói.
Bất Kiến Hàn xách đèn dầu từ từ đến gần cái bóng nhấp nhô kia.
Trên những viên gạch sàn đỏ đen xen kẽ có một chiếc váy công chúa nhuốm máu. Trên làn váy có tầng tầng lớp lớp đăng ten, điểm xuyết những bông hoa tường vi lụa hồng nhạt Long Sa Bảo Thạch. Váy không hư hại gì, nhưng lại đẫm máu một cách kỳ lạ, nằm chỏng chơ trên đất.
"Đây là... váy của Long Sa Bảo Thạch."
Thính Phong Ngâm khẽ nói, con ngươi bất giác co lại.
Long Sa Bảo Thạch đã đi đâu? Tại sao ở đây chỉ còn chiếc váy nhuốm máu của cô ấy, người lại biến mất một cách bí ẩn?
Ninja tiến lên phía trước hai bước, gọi bọn họ: "Bên này có một cái nữa."
Cách chiếc váy của Long Sa Bảo Thạch không xa có váy khác của một cô gái. Bộ đồ ngủ màu vàng mơ cũng mềm mại nằm trên mặt đất, cũng dính đầy máu, nhưng lại không hề hư hại.
"... Là đồ của Juliet."
"Cái này do dị năng gây ra sao?" Bất Kiến Hàn hơi phân vân, cầm chiếc váy công chúa kia lên kiểm tra tỉ mỉ.
Một tiếng "bộp" vang lên, một con búp bê vải rách nát to cỡ bàn tay rơi xuống từ trong những nếp gấp của gấu váy. Bất Kiến Hàn lại gần dùng đèn lồng soi, xấu thế. Tóc như là dùng cây lau nhà bẩn thỉu tả tơi may thành, trên mặt chỉ có một bên mắt được khâu bằng cúc áo, tay chân dúm dó, bông phân bố rất không đều, nhiều chỗ sứt chỉ có dấu vết bông lòi ra ngoài. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Bất Kiến hàn cố gắng nhớ lại, trong ấn tượng hình như có một thành viên Cức Phong mặc váy dài ôm búp bê vải, nhíu mày hỏi: "Cái này... là của Long Sa Bảo Thạch?"
"Không... búp bê vải của Long Sa Bảo Thạch có liên quan đến dị năng của cô ấy, tôi có ấn tượng, tuyệt đối không xấu thế này." Thính Phong Ngâm giơ tay làm sáng tỏ cho đồng nghiệp.
Bất Kiến Hàn dùng hệ thống kiểm tra con búp bê vải rách nát này một chút.
[Búp bê vải cũ nát: Con búp bê vải rách xấu xí này là món đồ chơi đầu tiên Pierre tự tay làm ra, vì quá xấu nên nhanh chóng bị coi là lịch sử đen, bị quên lãng ở sâu trong phòng lưu trữ.]
Con búp bê đầu tiên tự tay làm ra? Nghe có vẻ có ý nghĩa đặc biệt, chắc hẳn là đạo cụ quan trọng. Bất Kiến Hàn tiện tay nhét con búp bê vào túi quần rồi quay đầu lại nói với Thính Phong Ngâm: "Nếu không phải của cô ấy thì trên con búp bê này rất có thể ẩn chứa manh mối bọn họ mất tích. Chỉ cần chưa thấy thi thể thì chưa thể chắc rằng các cô ấy đã chết, có lẽ chỉ bị bắt nhốt thôi."
"... Cậu nói đúng." Xem lời của Bất Kiến Hàn như lời an ủi, Thính Phong Ngâm miễn cưỡng cười.
Cánh Tay Thép trầm lặng kiệm lời khó có khi mở miệng: "Nếu các cô ấy gặp mai phục ở đây, chứng tỏ tầng ba bốn chắc chắn còn tiềm tàng nguy hiểm chưa biết. Mọi người tự cẩn thận hơn chút."
Đi qua hai bộ đồ nhuốm máu này, bọn họ tiếp tục cẩn thận tiến về phía trước trong bóng tối.
Đây là một đoạn hành lang hẹp khá dài, mặt đất được lát gạch hình thoi với các hoa văn cổ điển, đỏ đen xen kẽ, trên vách tường hai bên cũng là giấy dán tường màu sắc kỳ ảo cùng phong cách, thi thoảng có một giá nến sắt treo trên tường.
Tiếng bước chân va hai bên vách tường của hành lang, vọng lại liên tục, tiếng vọng trầm đục tầng tầng lớp lớp.
Đi tiếp, dường như ở xa xa xuất hiện ít ánh sáng lờ mờ. Bất Kiến Hàn nghĩ cuối cùng cũng đến cuối rồi, tăng tốc bước về phía trước, đi khoảng mười bước thì thấy ánh đèn mờ mờ ở xa chiếu ra ba bóng người cao thấp xen nhau cũng đang tiến về phía cậu.
Sau khi cậu thấy rõ ba bóng người ở sâu trong bóng tối, con ngươi đột nhiên co lại, ngừng bước.
"Sao thế?" Cậu đứng lại bất thình lình khiến đồng bạn chú ý, Thính Phong Ngâm nghiêng đầu hỏi.
Bất Kiến Hàn há miệng thở dốc, không thốt ra lời, giơ ngón tay chỉ về bóng tối phía trước.
Ở sâu trong hành lang tối đen, ba bóng người chầm chậm đi về phía cậu rõ ràng là Thính Phong Ngâm, Ninja và Cánh Tay Thép!
Sao lại thế?
Ý nghĩ đầu tiên thoáng hiện lên trong đầu cậu là, bên nào mới là thật?
Thính Phong Ngâm nhìn về phía cậu chỉ cũng lộ vẻ kinh ngạc: "... Tôi đi xem thử."
Cô ấy bước tới, Thính Phong Ngâm ở bên bóng tối kia cũng bước theo, tiến về phía cô ấy. Cuối cùng hai người đứng đối diện nhau, Thính Phong Ngâm giơ tay lên, ngoảnh lại nói: "Là gương bình thường."
"Gương á? Thế nhưng..."
Bất Kiến Hàn nói được nửa thì nuốt nước bọt.
Hai người còn lại cũng bước lên phía trước, hành động giống hệt với hai người trong bóng tối. Bất Kiến Hàn cũng tiến lên trong sự hoang mang, nhưng cậu càng đến gần càng thấy rõ: trong gương chỉ có ảnh ngược ba người Thính Phong Ngâm, Ninja và Cánh Tay Thép, hoàn toàn không có cậu!
Hơn nữa ba đồng đội bên cạnh hoàn toàn không có phản ứng gì, như thể không nhận thấy gì bất thường.
Chẳng lẽ không phải vấn đề của đồng đội mà là vấn đề của cậu? Nhưng lý do là gì?
Hay là bug?
Nhớ lại mới thấy bắt đầu từ phó bản đầu tiên, không tính đoạn cốt truyện Tần Lâu Nguyệt sử dụng cơ thể nàng trong ký ức, gương và những vật khác cũng đều không thể phản chiếu ảnh ngược của Bất Kiến Hàn. Hơn nữa trong phó bản dường như không một ai cảm thấy chuyện này bất thường.
Ngoài cảm thấy khó hiểu, Bất Kiến Hàn còn thấy hơi buồn cười.
Nếu các NPC bên cạnh có thể phát hiện ra lỗ hổng này thì có lẽ cậu sẽ trở thành sự tồn tại kỳ quái nhất trong phó bản ngay tại chỗ, còn đáng sợ hơn cả boss.
Nhưng điều khiến Bất Kiến Hàn không thể không lo lắng là, gương và ảnh phản chiếu ở trong trò chơi kinh dị thường mang một ý nghĩa biểu tượng không bình thường.
Trong trò chơi kinh dị có rất nhiều kiến thức được tích luỹ từ kinh nghiệm. Chẳng hạn như cửa sẽ mặc định tự động đóng mở, chẳng hạn không nên tuỳ tiện mở cửa, chẳng hạn không được tuỳ tiện quay đầu lại, lại chẳng hạn như không được tuỳ tiện yêu cầu đi vệ sinh, tương tự như vậy. Trong đó có một điều rất quan trọng chính là không được coi thường tầm quan trọng của gương.
Gương trong các trò chơi kinh dị thường đại diện cho cánh cửa dẫn đến thế giới bên kia, hoặc là ranh giới giữa thật và ảo.
Nếu trong phó bản đầu tiên, trong gương không có ảnh ngược của Bất Kiến Hàn là vì mô hình hoá cho phó bản đầu tiên chứ hoàn thiện, ngay cả chính bản thân cậu cũng chỉ là chân gà ngâm ớt; trong phó bản hai ba mô hình hoá đã được sửa chữa khá chân thật vẫn không có ảnh phản chiếu của cậu, vậy có vẻ cực kỳ đáng ngờ.
Nhớ lại bản thân trong không gian hệ thống, những phỏng đoán liên tưởng từ các mảnh tàn dư của dàn ý cốt truyện, ý chí Bất Kiến hàn không khỏi bị lung lay.
Vì sao cậu không có hình?
Cậu thật sự tồn tại sao?
Bất Kiến Hàn bên này đang nghi ngờ nhân sinh sâu sắc, Thính Phong Ngâm bên kia gõ gõ mặt gương, qua âm thanh đoán định sau gương là rỗng. Bọn họ bận rộn một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy cơ quan kích hoạt chiếc gương khổng lồ chắn ngang toàn bộ hành lang, khiến nó xoay chuyển để lộ không gian phía sau.
Sau mặt gương là một không gian tối tăm rộng lớn cực kỳ trống trải. Nhóm Bất Kiến Hàn thả chậm tốc độ, cẩn thận đi vào không gian rộng lớn này, cảm giác dưới chân mềm mại, đèn lồng chiếu sáng thấy được một lớp đệm xốp phủ trên sàn gạch tráng men sáng bóng.
Sau khi bọn họ đi qua, cánh cửa gương tiếp tục xoay, tròn, cuối cùng trở lại khớp kín kẽ với tường.
Nền xốp dưới chân vẫn là ô vuông màu sắc theo phong cách cổ tích kỳ ảo ghép lại, trong bóng tối vô tận lại hiển hiện một cảm giác rợn người kỳ quái.
Bất Kiến Hàn giơ cao đèn lồng lên, một dãy kệ hàng được dựng thành từ các khối lego, xếp ngăn nắp có trật tự xuất hiện trước mắt bọn họ.
Số lượng kệ hàng rất nhiều, hơn nữa rất cao, dù là ở trên, ở trước hay hai bên, đèn dầu với phạm vi chiếu sáng có hạn không thể rọi đến tận cùng của chúng.
Trên kệ hàng để đầy những con búp bê cỡ bàn tay, ngay ngắn, dày đặc. Tất cả các con búp bê đều giống nhau như đúc: chúng nó đội chiếc mũ thợ mỏ xanh lam, mặc áo sơ mi trắng và quần yếm màu lam, trên khuôn mặt tròn có đôi mắt đen rất to, một cái mũi hề hình cầu màu đỏ, và một cái miệng cong lên cười tủm tỉm. Tất cả các con búp bê đều nhìn thẳng về trước, hai tay buông xuống, chống trên kệ hàng. ( truyện trên app tyt )
Kiểu búp bê này nếu được đặt trong tủ kính và kệ hàng của cửa hàng, hoặc xuất hiện trong máy gắp thú thì sẽ là món đồ chơi hết sức bình thường. Nhưng vào lúc này, trong bóng tối vô tận, hàng ngàn hàng hạn những con búp bê mũ xanh nhiều không đếm xuể đồng thời xuất hiện ngay ngắn trước mặt bọn Bất Kiến Hàn, cảnh tượng có vẻ hơi đáng sợ.
"Đây là... kho hàng à?" Thính Phong Ngâm không chắc lắm hỏi.
"Ừ, hình như là vậy." Bất Kiến Phong nuốt nước bọt, hơi chần chừ trả lời: "Nhưng số lượng này... hơi nhiều quá?"
"Tôi nghe nói xưởng búp bê của Pierre ở ngay trong lâu đài của ông ta, nhưng lúc tôi lẻn vào lâu đài không hề thấy kiến trúc giống xưởng." Ninja nói, trong giọng nói cũng lộ rõ sự nghi hoặc: "Có khi nào là nơi này không? Tầng ba bốn của lâu đài. Nhưng tại sao lại xây xưởng búp bê ở chỗ này, còn đặc biệt ngăn cách bịt kín nữa?"
Cánh Tay Thép chạy đến trước kệ hàng, đưa đèn lồng lại gần kệ, chiếu sáng thông báo được dán trên kệ.
Bất Kiến Hàn chú ý đến động tác của anh ấy bèn vội vàng qua xem.
"Cấp một - Búp bê Nguyên Tử: Sức tấn công thấp, lực phòng ngự thấp, cảm nhận sắc bén. Có khả năng tiến hoá, nhiều hướng tiến hoá khác nhau nhưng chúng tôi chưa thể nắm chắc hình dáng cụ thể sau khi bọn chúng tiến hoá. Tồn kho mười ba vạn cái."
"Có khả năng tiến hoá...?" Bất Kiến Hành nghiền ngẫm từ này một chút, có một dự cảm không lành.
Trước hết không nói đến chức năng tiến hoá chưa rõ tình huống cụ thể, chỉ riêng mười ba vạn tồn kho cũng đã khiến cậu sợ hãi. Gượm đã, thứ này có mô tả về khả năng tấn công, chẳng lẽ..."
"A, A Hàn." Giọng nói run rẩy của Thính Phong Ngâm đồng thời vang lên: "Cậu, cậu mau quay lại mà xem..."
Bất Kiến Hàn lạnh sống lưng, ngẩng phắt đầu lên.
Dưới ánh đèn mờ mịt, những con mắt đen dày đặc khoá chặt cậu từ bốn phương tám hướng trong bóng đêm.
Trên kệ hàng, mười ba vạn búp bê Nguyên Tử tồn kho không biết từ khi nào đã đồng loạt quay đầu lại, mặt hiện nụ cười, lặng lẽ nhìn chằm chằm bọn họ.