Người chị dâu kia cười khúc khích, nói: “Nhiều vậy làm sao ăn hết được, hôm nay làm hai con đủ để mọi người ăn thôi, còn lại để dành ăn từ từ.”;
Lưu Quế Chi cũng không nói gì nữa, mấy chuyện này đã có mấy người trong nhà mẹ đẻ lo rồi.;
Mấy đứa nhỏ vẫn chạy theo nhìn mấy con cá miết, đứa nào cũng lén chảy nước miếng. Cố Thắng Thiên đang miêu tả lại sinh động như thật cho bọn chúng nghe cá ngon như thế nào, khiến cho bọn nhỏ vô cùng ngưỡng mộ, hận không thể lập tức được ăn cá ngay.;
Đến giờ cơm trưa thì hai con cá đã được nấu xong, không phải hầm canh mà là kho tàu. Cá kho đương nhiên thơm ngon hơn cá nấu canh nhiều, nước kho cá thấm vào bên trong thịt cá miếng nào miếng nấy ngon không tả xiết.;
Tuy rằng nhà họ Lưu cũng khá giả nhưng thời đại này ai cũng thiếu ăn thiếu mặc, cho dù nhà họ Lưu không cần phải ăn bột ngô với lương khô nhưng nói đến có thể ăn cá thoải mái như vậy cũng là không thể nào.;
Nhưng mà bây giờ lại có hai con cá lớn như vậy để ăn, ăn đến mức trong miệng toàn là mùi thơm của cá, cuối cùng đến nước cá kho còn bị đám trẻ con lấy bánh bột ngô và lương khô chấm ăn, nói nước này rất thơm, rất ngon.;
Chị dâu cả của Lưu Quế Chi thấy thằng nhóc Thạch Đầu của mình ăn đến say mê thì mắt đỏ lên. Mấy hôm trước con trai đòi ăn cá nhưng mình lại tiếc tiền không mua, sau đó nghĩ lại thấy rất hối hận, không ngờ mấy hôm sau cô em chồng lại xách về đây mấy con lớn, đúng là nghĩ gì được nấy mà.;
Nhưng lúc cô ấy nhìn Lưu Quế Chi lại buông tiếng thở dài: “Quế Chi à, em cũng không hiểu chuyện quá rồi, sao lại mang hết sáu con cá qua đây chứ, không để lại mấy con cho mấy đứa Dược Tiến, Dược Hoa ăn cho chóng lớn, trong nhà cũng có dư giả gì đâu…”;
Lưu Quế Chi mỉm cười xua tay ra hiệu: Nhiều lắm, vẫn còn, chị dâu yên tâm ăn đi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT