Chính vì thế vợ của Nhiếp Lão Tam liên tục gây sự, ngày nào cũng kêu ca phàn nàn. Trần Hữu Phúc không còn cách nào khác đành phải đến tận cửa làm công tác tư tưởng mấy lần, lại giúp chi trả một ít chi phí chữa bệnh, hơn nữa còn bắt anh cả nhà họ Nhiếp bỏ ra một ít, lúc này mọi chuyện mới coi như ổn thỏa.
Vợ Nhiếp Lão Tam vẫn không hài lòng với chuyện này: “Là ai hại con tôi chứ?”
Trần Hữu Phúc khổ sở trong lòng, làm trưởng đại đội quả là không dễ dàng mà. Bề ngoài thì cũng là một quan chức quản lý một đại đội sản xuất, nhưng thật ra là đang phục vụ nhân dân. Đôi khi chạy chỗ này chỗ kia còn phải bồi thêm lương thực của chính mình vào đó nữa.
Mà trong lúc anh ta đang sầu lo về chuyện của gia đình Nhiếp Lão Tam, cuối cùng cũng có một chuyện vui mừng xảy ra. Cuối cùng danh ngạch đăng kí gia đình năm tốt tiên tiến thuộc thành phố của nhà họ Cố đã được chốt, người bên trên đã đưa ra thông báo nói rằng đã được chấp thuận rồi.
Trần Hữu Phúc nghe thấy tin này, trực tiếp đạp xe như bay từ công xã trở về đại đội sản xuất, sau đó vứt xe đạp lại chạy đến nhà họ Cố.
Ai ngờ chạy được nửa đường thì tình cờ trông thấy vợ Nhiếp Lão Tam đang dẫn Sinh Ngân đi tới phía này, anh ta nhanh chóng thu lại vẻ mặt mừng rỡ, bày ra vẻ bình tĩnh nghiêm túc.
Vợ Nhiếp Lão Tam: “Ôi, trưởng đại đội, anh phấn khích như vậy là có chuyện vui gì sao?”
Trần Hữu Phúc biết vợ Nhiếp Lão Tam có hiềm khích với nhà họ Cố, làm sao dám nhắc đến chuyện của gia đình năm tốt kia chứ, anh ta chỉ nói một cách qua loa lấy lệ: “Chẳng phải là tôi vừa mới trở về sau cuộc họp ở công xã hay sao, đang định đi thăm từng nhà đây.”
Vợ Nhiếp Lão Tam: “Vậy ư, sao không thấy anh đến nhà tôi thế?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT