Bán thịt kho dễ hơn nhiều so với bán cơm.

Giang Phong có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.

Thỉnh thoảng nhìn khách du lịch xung quanh, thỉnh thoảng chơi đùa với chú chó Tiểu Hắc.

Nhóc này rất thông minh.

"Tiểu Hắc, ngồi."

Giang Phong dạy nó ngồi xuống.

Nó học mấy lần là có thể hiểu được lệnh của Giang Phong, Giang Phong bảo nó ngồi xuống là nó ngồi.

Mùi thịt kho bay tứ phía.

Khách du lịch xung quanh đã bị thu hút.

Phong cách chính của khu du lịch Đầm Nước là một nông trường lớn nuôi dê, bò, hươu sao, môi trường rất tốt.

Khách du lịch tới đây đều đói bụng và luôn muốn ăn chút đồ ăn nhẹ.

Không lâu sau, lại có một đôi vợ chồng khác đi tới, xem báo giá trên xe ăn.

"Ông chủ, cho tôi hai quả trứng gà."

Họ không cần tốn nhiều tiền mà chỉ mua hai quả trứng.

Giang Phong vui vẻ lấy ra hai quả trứng, cho vào túi nhựa rồi đưa cho khách.

Đối với anh, ai tiêu tiền cũng đều là khách hàng, miễn là mọi người ăn uống vui vẻ.

Sau khi cặp đôi lấy được trứng, họ lập tức bắt đầu ăn từng quả một.

Trứng đã được nấu chín kỹ, vỏ trứng chuyển sang màu đỏ sậm, nước dùng đã thấm hoàn toàn vào trứng.

Khi cắn một miếng, nước sốt đậm đà ngay lập tức lấp đầy miệng.

"Ôi, nó ngon quá!"

Người phụ nữ kêu lên.

Người đàn ông cũng thấy ngon. Anh ta nhìn những món ngon khác được hầm trong nồi rồi nói ngay:

“Ông chủ, thêm một cái chân giò và hai quả trứng.”

"Được được!" Giang Phong đồng ý.

Việc kinh doanh thịt kho đang rất phát đạt, lượng khách hàng cũng tăng nhanh chóng.

Giang Phong thỉnh thoảng chú ý đến tiến độ nhiệm vụ của hệ thống.

Ngày càng có nhiều thịt được bán, nhiệm vụ lần lượt hoàn thành.

Trong khi đó, bên ngoài khu du lịch.

Một số cư dân của công viên Hồng Sơn đến khu du lịch Đầm Nước trực tiếp đến gặp Lưu Võ, người phụ trách khu du lịch.

"Ở đây có người bán cơm dĩa không? Anh ấy còn trẻ và nhìn rất đẹp trai, nấu rất ngon."

"Chúng tôi muốn tìm anh ấy."

Người dân giải thích mục đích của mình.

Lưu Võ nghe xong những lời này thì có chút bối rối: “Bán cơm dĩa?”

Anh ta lắc đầu nói: “Tôi biết tất cả những người bán hàng dựng quầy hàng trong khu du lịch, không có ai bán cơm dĩa cả.”

“Hơn nữa, không có quầy nào bán cơm dĩa cả, mấy món này chỉ ăn được trong các quán ăn thôi.”

“Làm món đó phiền lắm.”

Người dân liền hỏi: “Vậy là không có người bán cơm dĩa sao?”

"Tôi cam đoan tuyệt đối không có, mọi người có thể đi vào nhìn xem." Lưu Võ lại nói.

Một số người nhìn nhau.

Họ đến đây để ăn là vì tay nghề của Giang Phong.

Đầu bếp giỏi thực sự rất hiếm.

Mấy người nhìn nhau, trong đó có một người đàn ông trung niên tên Mã Tam nói: "Quên đi, nếu chúng ta không tìm được thì thôi vào trong ăn chút gì đi."

"Trưa rồi, ăn cơm thôi!"

Mấy người khác lập tức trả lời: "Ý hay, tìm một quầy hàng ở khu du lịch rồi ăn chút gì đi." ( truyện trên app T Y T )

Một số người quay người rời khỏi trung tâm phục vụ.

Lưu Võ nhìn những người này rời đi, lẩm bẩm: “Thật kỳ lạ, thế mà có người tìm tới tận đây để tìm cơm dĩa.”

“Ai có thể mở quầy bán thứ này chứ?”

Mã Tam và những người khác đi thẳng vào bên trong.

Đang đi, họ chợt ngửi thấy mùi thơm của thịt đang nấu.

Mùi thơm bay thẳng vào mũi.

"Có mùi gì vậy? Mùi thơm quá!" Một người kinh ngạc nói.

“Có mùi như thịt nấu nhưng gia vị khá thơm.” Một người khác đồng tình.

"Chúng ta đi thử xem!" Mã Tam cũng nói.

Có vài người đi về phía trước, đi không bao lâu liền nhìn thấy năm sáu người đang xếp hàng mua thịt trước một chiếc xe ăn cách đó không xa.

Mấy người sửng sốt trong giây lát. Tại sao xe ăn lại trông quen thế?

Bề ngoài chiếc xe trông giống như một chiếc xe buýt nhỏ màu sáng, có thể mở cửa sổ bên hông để trực tiếp kinh doanh, nhìn giống hệt chiếc xe bán đồ ăn của anh chàng bán cơm ở công viên Hồng Sơn.

"Nhìn xe ăn kia, hình như là của đầu bếp Giang!" Một người kêu lên.

"Đừng nói nữa, quả thực rất giống anh ấy!" 

"Không phải giống, mà chính là anh ấy. Nhìn kìa, anh ấy đang ở trong xe!"

"Tôi đi đây, thật sự là anh ấy. Nhanh lên, xếp hàng đi! Quá muộn sẽ không ăn được đâu!" Một nhóm người vội vã đi qua.

Khi đến gần hơn, họ nhận thấy mùi thơm ngày càng nồng nàn.

Có vẻ như mùi thơm của thịt mà họ ngửi thấy vừa rồi đang tỏa ra từ xe ăn.

Mấy người nhìn về phía trong xe mới phát hiện, hôm nay đồ Giang Phong bán trong xe không phải cơm dĩa mà là thịt kho.

"Sao lại bán thịt kho chứ?" Mã Tam kinh ngạc. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web t ytnovel.

“Thì ra là đầu bếp Giang làm ra hương vị này, chẳng trách lại thơm như vậy!” Người bên cạnh nói.

"Chúng ta cũng thử món thịt kho đi. Chắc chắn sẽ ngon lắm."

"Có lẽ anh ấy đổi nghề vì cơm dĩa không kiếm được nhiều tiền. Nghĩ lại, đầu bếp Giang một ngày bán nhiều bát cơm như vậy, nhưng anh ấy thực sự không kiếm được nhiều tiền."

“Chúng ta may mắn có thể được ăn vài ngày. Tôi sẽ giới thiệu cho người bạn chủ nhà hàng của mình và mời anh ấy làm đầu bếp của nhà hàng.”

Một số người đã xếp hàng đợi.

Họ không biết rằng Giang Phong thực ra không lo làm ăn, cũng không lo kế sinh nhai.

Để đạt được sự hài lòng của khách hàng, hệ thống Thần bếp cung cấp các phần thưởng nhiệm vụ rất hào phóng.

Giang Phong bây giờ đã là triệu phú.

Chẳng mấy chốc, một số người đã đến trước hàng đợi.

Mã Tam nói với Giang Phong: "Đầu bếp Giang, sao anh lại tới khu du lịch bày quầy hàng? Sáng nay ở công viên Hồng Sơn có rất nhiều người tìm anh."

"Nếu anh không ở đó, mọi người sẽ không có một bữa trưa ngon lành."

Giang Phong ngẩng đầu nhìn thì thấy Mã Tam, người này có chút quen thuộc. Nghe Mã Tam nói, anh liền biết người này đến từ công viên Hồng Sơn.

Giang Phong lễ phép trả lời: “Nơi tôi dựng gian hàng không cố định.”

“Tuần này là khu du lịch, tuần sau có thể ở nơi khác.”

Nghe được lời nói của Giang Phong, có mấy người gật đầu.

Bọn họ cho rằng có thể là Giang Phong đang tu hành.

Đi đến những nơi khác nhau để trải nghiệm những vị khách khác nhau và ngắm nhìn những khung cảnh khác nhau.

Cảnh giới này thực sự nằm ngoài tầm với của người thường!

Họ không biết rằng việc Giang Phong thay đổi địa điểm mỗi tuần hoàn toàn không phải là một thói quen, đó chỉ đơn thuần là làm nhiệm vụ để kiếm tiền.

Mã Tam nhìn thực đơn đồ ăn đều là thịt kho.

"Thịt kho không tệ, làm đồ nhắm cũng vừa phải!"

Anh ta nghĩ tới rượu rồi nói, trong lòng có chút thèm.

Sau khi nghe những lời anh ta nói, vài anh em khác cũng muốn uống một chút.

Vì vậy họ lập tức đặt hàng, mua hai cân ruột già, ba cân chân giò lợn, ba cân chân gà và năm cân rau.

Giang Phong tất nhiên là vui mừng.

Nhiệm vụ yêu cầu phải bán 200 cân thịt kho mỗi ngày.

Đơn hàng này đã bán được 13 cân.

Nhiệm vụ lập tức hoàn thành được một khoảng.

Giang Phong gói thịt kho cho bọn họ, đưa cho bọn họ mấy quả trứng.

"Là khách hàng quen, những quả trứng này cho mọi người đấy."

"Thịt kho của tôi nên ăn nóng. Lúc ăn nhớ hâm nóng nhé. Vị chắc chắn sẽ ngon.”

Giang Phong đóng gói thịt kho vào hộp xong mới nói với bọn họ.

"Được!" Mã Tam vui vẻ đáp lại.

"Đầu bếp Giang, khi nào anh mở quầy bán cơm? Bọn tôi còn muốn ăn lại cơm."

"Hôm nay quản lý đô thị còn tới đây kiếm anh đó!" Người bên cạnh Mã Tam nói.

Giang Phong nghe xong lời này không biết nên cười hay khóc.

Nghe được quản lý đô thị muốn tới gặp anh thì giống như không phải là chuyện gì tốt.

Nhưng Giang Phong cũng biết mấy ngày nay quản lý đô thị đều ăn trưa tại sạp của anh, thái độ rất tốt.

Anh là thanh niên tuân thủ luật pháp mà!

"Cái này không xác định được." Giang Phong đáp.

"Đầu bếp Giang, để tôi giới thiệu cho anh một nhà hàng. Anh qua đó làm đầu bếp đi."

"Với kỹ năng của anh, dù anh đến nhà hàng nào cũng sẽ là người đỉnh nhất, nhất định sẽ được nhiều nhà hàng chiêu mộ."

"Mức lương hàng tháng ba vạn không phải là vấn đề gì cả." Một người khác ở bên cạnh nói.

Mọi người đều có ý tốt, nhưng mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình.

Giang Phong trả lời: "Cám ơn, tôi bày quầy hàng quen rồi."

"Về sau muốn đi làm ở tiệm cơm rồi nói tiếp."

Nghe Giang Phong nói xong, mấy người cũng không miễn cưỡng anh nữa.

Mọi người chỉ cảm thấy Giang Phong, một đầu bếp giỏi như vậy mà chỉ đi bán hàng rong thì sẽ có chút lãng phí nhân tài.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play