Nông trường Vui Vẻ.
Trương Hân Nhã đi xe điện trở lại khu sinh hoạt, tay trái tay phải xách một chiếc túi lớn, mang tổng cộng hơn 30 cân thịt kho đi bộ về nhà.
"Bố ơi, con mua rồi này."
“Món thịt kho này thơm thật đấy.” Trương Hân Nhã bước vào phòng và đặt món thịt kho lên bàn.
Sau đó, cô ấy lấy bao tay dùng một lần trong túi ra đeo vào tay, mở hộp nhựa ra muốn nếm thử móng heo bên trong.
Trương Đại Sơn bước ra và ngửi thấy mùi thịt kho. Ông không đeo bao tay mà lấy luôn móng heo ăn.
Móng heo còn nóng hổi.
Khi Trương Hân Nhã cắn miếng đầu tiên, cô ấy ngay lập tức bị cuốn theo bởi hương vị tuyệt vời và kết cấu độc đáo của móng heo.
Thịt móng heo chỉ cần kéo nhẹ là tách khỏi xương, cực kỳ thơm ngon, chỉ cần cắn một miếng là có vị nước sốt đậm đà mà không có mùi lạ gì.
Móng heo còn tươi, nước dùng cũng rất ngon. Chỉ cần cắn một miếng là cô ấy đã biết người làm đã phải tốn rất nhiều công sức để làm ra.
Thịt được hầm vừa phải, khi cắn nhẹ thịt sẽ rớt ra, chỉ còn sót lại vài sợi gân.
Cảm giác nhai cũng rất chắc thịt.
Nước sốt cực kỳ thơm, càng nhai, nước bọt tiết ra trong miệng làm cho thịt càng ngon.
Cơ thể dường như bị món ăn ngon này đánh thức, trở nên thoải mái.
"Wow, thật tuyệt!"
“Chẳng trách mới hai giờ chiều mà quán đã chuẩn bị đóng cửa!” Đôi mắt Trương Hân Nhã sáng lên, kinh ngạc cảm thán.
Cách ăn uống của Trương Đại Sơn còn tùy tiện hơn nhiều. Ông nhặt nửa cái móng heo rồi cắn thẳng vào nơi có nhiều thịt nhất.
Cắn một miếng là miệng đầy thịt.
Nước sốt là công thức đặc biệt do Giang Phong chuẩn bị, nguyên liệu sử dụng phải đến hàng chục. Trong nồi còn có bảy con gà, rất nhiều da heo và xương heo được cho tất cả vào nấu trong tám tiếng.
Tinh chất của thịt tan vào nước sốt.
Sau đó hầm thịt kho, hương vị hòa quyện vào từng tế bào của miếng thịt kho.
Ăn một cái là lại muốn ăn thêm.
Không có phần nào là không ngon.
"Ừm, không tệ."
Trương Đại Sơn ngạc nhiên đến mức ăn và gặm hết móng heo với vài lần cắn, chỉ để lại một ít xương trắng.
Móng heo là một món ngon tuyệt vời. Những chiếc móng heo này sau khi được Giang Phong nấu đặc biệt lại càng ngon hơn.
Bởi vì Giang Phong cho nước đường vào nồi móng heo nên màu sắc của móng heo đỏ hơn, trông rất đẹp mắt.
“Móng heo này ngon vậy sao chỉ mua có bốn cái vậy?” Trương Đại Sơn hỏi.
Một móng heo đã có giá 50 tệ, không đủ vốn chắc cũng không mua nổi. Gia đình Trương Đại Sơn tương đối giàu có, ăn thịt cũng rất phóng khoáng nên không quan tâm đến số tiền ít ỏi này.
Nghe Trương Đại Sơn nói, Trương Hân Nhã trả lời: "Chỉ còn lại bốn chiếc thôi, con đã mua hết rồi."
“Chỗ đó bán đắt hàng lắm, chuẩn bị đóng cửa đó. Nếu đến muộn thì con sẽ không mua được gì đâu.”
Trương Đại Sơn nhặt một cái móng khác, cũng không đợi đến buổi tối uống rượu mới ăn, ăn đã rồi tính.
Móng heo được hầm rục, ăn rất ngon. Khi cắn một miếng, miệng đã ngập trong miếng thịt móng heo.
Ông cắn hai miếng rồi nói: "Nó ngon quá. Sáng mai con đến đó sớm mua thêm móng heo nhé."
“Cậu này đúng là bậc thầy về món kho đấy, hoàn toàn đủ trình độ để mở cửa hàng.”
"Tại sao chúng ta không để cậu ta mở cửa hàng đến nông trường nhỉ? Ở đây chúng ta không thiếu thịt, nếu nông trường kiếm được một ít, chúng ta có thể kiếm được rất nhiều tiền." Trương Đại Sơn trầm tư.
Ông là người khôn ngoan và giỏi kinh doanh, nếu không nông trường Vui Vẻ sẽ không thể hoạt động được đến hiện tại.
Bất cứ ai mở cửa hàng, nông trường, tưởng chừng như là ông chủ hoặc người phụ trách thì vinh quang vô bờ bến nhưng thực ra chỉ có chính họ mới biết được áp lực mình phải gánh và những gian khổ mà mình phải chịu đựng.
Không có năng lực hay can đảm thì thực sự không thể chịu đựng được.
Lấy bán đồ ăn làm ví dụ.
Nếu mở sạp nhỏ, áp lực không quá lớn, kinh doanh không tốt có thể quay lại làm từ đầu.
Nếu mở cửa hàng sẽ phải lo lắng về tiền thuê nhà, hóa đơn điện nước, giấy chứng nhận phê duyệt của các bộ phận và các loại phí quản lý. Nếu không nghĩ cách kiếm tiền thì sẽ lỗ rất nhiều tiền.
Giang Phong cũng nghĩ tới việc mở quán thịt kho.
Nhưng rồi anh nghĩ lại, công việc quá nhiều và ngày nào anh cũng phải đến cửa hàng.
Thôi cứ bày quán cho tự do. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web t ytnovel.
Anh đã quen với việc là một người thích nhàn hạ, không thích tạo áp lực cho bản thân.
Trong nông trường Vui Vẻ, bốn cái móng nhanh chóng bị hai bố con quét sạch.
Trương Hân Nhã cảm thấy thỏa mãn.
“Trình độ kho thịt kiểu này ngon hơn lão Tôn trong bếp làm nhiều.”
“Ăn quá ngon.”
“Ngày mai con sẽ mua thêm.”
Nghe vậy, Trương Đại Sơn gật đầu đồng tình: "Mua thêm móng heo nhé, móng heo là ngon nhất."
Cùng lúc đó, Giang Phong lái xe bán đồ ăn di động trở về quán của mình.
Khu vực xung quanh quán vẫn hoang vắng.
Một dãy nhà gỗ đổ nát, tường không có gạch, tối om và không có hoạt động kinh doanh.
Nhưng nó không thành vấn đề.
Dù sao thì đó cũng chỉ là một điểm dừng tạm thời mà thôi.
Giang Phong đỗ xe, đi mua nguyên liệu, chuẩn bị tiếp tục nấu nước cốt.
Tiền cho nước cốt rất cao, nước cốt ngon có thể sử dụng được 4 đến 5 lần.
Đến lần thứ ba, vị vẫn đậm đà nhưng đến lần thứ tư, vị không còn ngon bằng.
Giang Phong dự định dùng một nồi nước cốt ba lần.
Nước cốt được sử dụng lần thứ hai được gọi là *nhị thang.
*nhị thang: thuật ngữ trong nghề
Cần loại bỏ hết cặn thịt còn sót lại trong nước cốt, thêm gia vị vào rồi đun sôi lại.
Làm cái này cũng không tốn công lắm.
Thịt kho được om đậm vị nước dùng. Giang Phong dự định lại bổ sung thêm một ít món ăn.
Ví dụ như thịt viên, vịt quay, mề gà,... Nên cần có một số chuẩn bị.
Sau khi làm xong xuôi ở quán, Giang Phong ôm Tiểu Hắc đi đến quán thịt mua thịt.
Cuộc sống này thật dễ dàng và trọn vẹn.
Cùng lúc đó, ở công viên Hồng Sơn.
Mặc dù Giang Phong mới mở quầy hàng ở đây gần một tuần, nhưng có vẻ như anh đã tạo ra ảnh hưởng rất lớn.
Tuần trước, nhiều người đã quay video anh và đăng lên mạng. Cảnh tượng một nhóm người đông đúc xếp hàng mua cơm từ sáng sớm vẫn còn in sâu trong ký ức của mọi người.
Nhiều người thấy video này thú vị, sôi nổi ấn like.
Video có hàng trăm nghìn lượt thích, cũng coi như là một hit nhỏ.
Giang Phong cũng bắt đầu thể hiện sự tài giỏi của mình trên Internet.
Hiện tại Giang Phong đột nhiên biến mất, người dân địa phương vô cùng nhớ nhung anh.
Sau khi Mã Tam và những người bạn đi mua thịt kho về, họ đã nói chuyện đó với tất cả những người họ gặp.
"Đầu bếp Giang hiện đang mở một quầy hàng ở khu du lịch Đầm Nước, bán thịt kho. Hôm nay chúng tôi cũng đã nhìn thấy anh ấy."
Sau khi nghe Mã Tam nói, người dân địa phương cũng hỏi: “Sao lại bán thịt kho? Không bán cơm dĩa nữa hả?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Mã Tam trả lời: "Đầu bếp Giang rất cá tính, cũng có những ý tưởng tuyệt vời. Anh ấy thỉnh thoảng sẽ thay đổi địa điểm."
“Hơn nữa thịt kho của anh ấy giống hệt cơm dĩa, mùi vị rất tuyệt vời!”
"Lúc mà tụi tôi uống rượu, rượu uống chưa bao nhiêu mà đã ăn hết thịt kho rồi."
“Anh thấy có kỳ lạ hay không?”
“Sau đó tôi đi đến ven đường mua một ít thịt kho thông thường rồi uống cho hết rượu.”
Nghe Mã Tam nói, người dân nuốt nước bọt.
Mọi người nghĩ tới cơm Giang Phong làm, trong miệng không tự chủ chảy nước miếng.
Kết cấu của món cơm ấy không gì có thể so sánh được, đặc biệt là thịt do Giang Phong làm, mùi vị cực kỳ thơm.
Đúng là chưa bao giờ cảm thấy ăn thịt ngon đến thế!
“Thật sự ngon như vậy sao?” Người nọ không nhịn được hỏi Mã Tam, giống như muốn biết chi tiết hơn.
"Thật sự rất ngon. Chúng tôi thậm chí còn không thèm uống rượu nữa, chỉ gặm móng heo thôi.”
“Rồi khi ăn món kho, cắn một miếng rồi quất một cốc bia, quá sảng khoái.”
"Món kho của anh ấy ngon thật, càng ăn càng ngon, ăn mãi không thấy ngán."
"Tôi không biết anh ấy xử lý thế nào, nhưng mùi hôi thực sự không còn.” Mã Tam nhớ lại hương vị thịt kho mà không thể nào quên được.
"Trời ạ, người anh em nói làm tôi thèm quá. Ngày mai tôi qua mua mới được." Người dân nói.
"Tay nghề của đầu bếp Giang còn cần phải hỏi sao. Cứ tìm thấy người ta là được." Mã Tam gật đầu.
"Hơn nữa, tôi có linh cảm đầu bếp Giang nhất định sẽ ngày càng nổi tiếng."
"Chưa kể tay nghề tốt, anh ấy còn khá đẹp trai, tốt tính nữa. Nếu có cơ hội, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ nổi tiếng!"
"Không tin thì cứ xem đi."