Bách Vũ đang suy nghĩ cậu phải làm sao để phân gia với đám cực phẩm này thì cậu bị một giọng nói bén nhọn đâm vào màng nhĩ.
“ Bách ca nhi ngươi tỉnh rồi thì mau chuẩn bị đồ cưới mà gả qua Phó gia cho ta!"
“ cho dù ngươi không muốn gả qua đó cũng phải gả, một khắc tinh như ngươi mà được tới 5 lượng bạc!”
“Hừ! Nuôi ngươi đã tốn biết bao nhiêu bạc mà lại không giúp gì được gì cho gia đình đúng là khắc tinh mà”
“suốt ngày chỉ biết lười biếng không chịu làm việc, bây giờ muốn gả ngươi ngươi lại một hai lại phải nhảy sông làm nhà ta phải bỏ tiền ra mời đại phu bốc thuốc cho ngươi, ngươi a ngươi đúng là khắc tinh của nhà ta mà!"
“ đã không làm việc nhà, sao ta lại có đứa con bất hiếu như ngươi chứ? sao ta khổ quá ”
Bách Vũ nghe mà tức quá hóa cười theo trong trí nhớ của nguyên chủ người này là nương của nguyên chủ, từ nhỏ tới lớn việc gì cũng là một tay nguyên chủ làm, làm ruộng, nhổ cỏ, cho gà cho heo ăn, xách nước, đốn củi cũng là do nguyên chủ làm những người khác trong nhà không ai chịu làm, chỉ ăn rồi gây chuyện với nguyên chủ, khiến nguyên chủ bị trách phạt làm thì nhiều ăn thì ít thành ra nguyên chủ đói quá mà kiệt sức mà ngất.
May mắn được người trong thôn phát hiện mang về, nếu không cũng không thể chờ được tới khi cậu xuyên vào.
Nương của nguyên thân tên là Liễu Mộng Nhân tên rất đẹp nhưng tính nết lại không đẹp mà còn thối nữa.
Liễu Mộng Nhân:" ngươi còn ngồi đó mà nhìn ta à? sao ta lại phải sinh ra một khắc tinh như ngươi chứ?"
Nói rồi mụ ta khóc lốc than thở “ sao số ta lại khổ như vậy chứ?”
Tiếng nói của Liễu Mộng Nhân nói càng lúc càng lớn làm hàng sớm nghe thấy mà tụ tập lại ở đây không ai không biết Bách Vũ là khắc tinh chứ khi cậu vừa mới sinh ra chưa được bao lâu thì đã khắc cha sau đó là khắc người thân rồi khỏi phải nói danh tiếng của nguyên thân kém như vậy một phần cũng là do nương của nguyên thân gây ra và đám người thân cực phẩm này nữa không biết bọn họ làm như vậy có lợi ít gì nữa.
Tiếng xì xào bàn tán của hàng xóm tới xem vang lên.
Liễu Mộng Nhân càng nghe thì chửi càng hăng.
Mà Càng nghe càng tức Bách Vũ không nhịn mà đáp lại" nương, người thực sự là nương của ta sao?
Giọng cậu yếu ới nói đứt quảng làm người ta cứ sợ cậu sẽ tắt thở bất cứ lúc nào. Sắc mặt cậu trắng bệt nhìn qua rất yếu ớt không chút sức lực. Làm người nhìn vào mà cứ lo cậu sẽ đi bất cứ lúc nào vậy.
Nhưng lời nói của cậu lại làm mọi người bất ngờ, không ai nghĩ rằng cậu lại sẽ hỏi như thế.
Bách Vũ không để tâm đến ánh mắt của họ mà tiếp tục nói: “ bởi vì ta phát hiện, ta không giống người và phụ thân, ta không giống một ai trong nhà này cả, và cách người đối xử với ta, ánh mắt của người khi nhìn ta không có tình thương của mẫu tử dành cho người con của mình mà là giống một người dưng một gánh nặng”
“ nương người thật sự là nương ruột của ta sao?”
Sắc mặt Liễu Mộng Nhân hoảng hốt khi nghe lời chất vấn của Bách Vũ, nhưng rất nhanh ả ta bình tĩnh lại và bắt đầu diễn kịch.
Nhưng sự thay đổi đó lại không thoát khỏi mắt của Bách Vũ, không cho bà ta cơ hội diễn kịch cậu liền lên tiếng:" cho dù lúc người sinh ta khó khiến người suýt chết, nhưng dù gì cũng là ruột thịt, người lại đối xử bất công với ta, mặc cho ta sống chết"
Bách Vũ quay sang đối mặt với thôn trưởng chấp tay cúi đầu nói:" bác thôn trưởng ngài giúp con làm chủ, cha nương con không xem con là con của họ, nay con nghe theo ý nguyện của cha nương,con sẽ gả cho Phó Đào nhưng con muốn đoạn tuyệt quan hệ với Bách gia sau này dù có chuyện gì cũng không liên quan với cha nương nữa."
Lý trưởng thôn nghe Bách Vũ nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với Bách gia ông rất bất ngờ dù sao không có nhà mẹ đẻ chống lưng sẽ rất khó khăn, ông vội vàng khuyên nhủ Bách Vũ.
Lý trưởng thôn" không có nhà mẹ đẻ chống lưng sẽ rất khó khăn, nếu phu quân con thương con thì sẽ tốt, nếu không thì sẽ khó sống Bách ca nhi con suy nghĩ lại đi"
Bách Vũ lắc đầu.
“ Bác trưởng thôn ngài giúp con làm giấy đoạn tuyệt quan hệ với họ đi” cậu khẽ cúi đầu xuống tựa như buồn bả tuyệt vọng mà nói “ dù sau thì cha nương cũng không cần một đứa con như con”
“ trưởng thôn ngài giúp con đi ” cậu dứt lời khóe mắt liền chảy xuống nước mắt, khiến người xót thay cậu.