"Cậu tên gì?"

"Ngu Tri Bạch."

Một bác sĩ trẻ quay trở lại phòng bệnh rồi nhanh chóng trở ra: "Thầy ơi, cậu ta nói đúng."

Thế là họ cho Ngu Tri Bạch vào.

Ngu Tri Bạch đẩy cánh cửa phòng bệnh đang khép hờ ra, khoảnh khắc nhìn thấy Thưởng Nam, trong lồng ngực cậu ấy bùng lên một cơn đau nhói.

Từ vài năm trước tim của cậu ấy đã hoàn toàn ngừng đập, đáng lý ra cậu ấy không nên cảm thấy đau lòng mới đúng.

Thưởng Nam dường như gầy đi một chút, đôi mắt càng trông to và long lanh hơn. Tóc của cậu bù xù, chĩa ra khắp nơi, khi nhìn thấy Ngu Tri Bạch, đôi mắt cậu ánh lên sự vui mừng rõ rệt.

"Cậu đến rồi? Mình đói quá." Thưởng Nam dựa vào đầu giường, tay trái cậu vẫn đang truyền nước, còn tay phải cầm điện thoại trả lời tin nhắn, có rất nhiều tin nhắn của thầy cô, bạn bè và anh chị em gửi đến cho cậu.

Bị nhốt trong nhà kho gần bốn ngày, trong suốt thời gian đó, Thưởng Nam chỉ uống được chút nước. Khi đưa đến bệnh viện, cậu đã được truyền dịch để duy trì sức lực nhưng con người là con người thì phải ăn uống bằng miệng mới cảm thỏa mãn.

Ngu Tri Bạch lấy bàn ăn ở cuối giường đặt lên giường: "Mình mang cháo đến cho cậu này."

Cậu ấy giúp Thưởng Nam ngồi dậy, lấy hộp cơm ra rồi ân cần đưa cho cậu một chiếc thìa.

Cháo vẫn còn nóng, bên trong có rau xanh, thịt băm và tôm nhỏ, chỉ cần ngửi thôi đã thấy thơm ngon.

Thưởng Nam cúi đầu ăn từng miếng nhỏ, thịt được chế biến rất kỹ, không có mùi tanh, gạo trắng nấu nhừ mềm, cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên nói: "Cậu tự nấu à?"

Ngu Tri Bạch ngồi trên ghế rất gần với giường: "Những năm đầu mình cũng cần ăn vài thứ."

Một lúc sau, khi bụng đã dễ chịu hơn, Thưởng Nam khẽ hỏi: "Trương Cẩu đâu rồi?"

"Nó về nhà rồi."

"Về nhà nào?"

Sau khi so sánh, Thưởng Nam nhận ra cảm giác khi đối mặt với Ngu Tri Bạch và khi đối mặt với Trương Cẩu hoàn toàn khác nhau. Ngu Tri Bạch rõ ràng giống con người hơn, không, nói chính xác là nếu cậu ấy không tự để lộ ra thì không ai có thể phân biệt được cậu ấy với con người khác nhau ở điểm nào. Còn Trương Cẩu thì không, Trương Cẩu chỉ là một sản phẩm thô sơ đầy khuyết điểm, trên người nó đầy những lỗi hỏng và khiếm khuyết.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

"Sau này, cậu định xử lý nó thế nào?"

Nụ cười bình thản trên khóe môi Ngu Tri Bạch dần biến mất, cậu ấy nghiêng đầu nhìn cậu: "Cậu quan tâm đến nó đến vậy à?"

"..." 

Thưởng Nam suýt bị nghẹn, tai cậu ửng đỏ một mảng nhỏ: "Chẳng phải hai người là một sao?"

Ngu Tri Bạch mỉm cười rất nhạt: "Nhưng mình vẫn muốn cậu thích mình hơn."

"Cái gì kia?" Ánh mắt của Ngu Tri Bạch chuyển sang vật bên cạnh gối của Thưởng Nam, đó là một cuộn giấy nhỏ, to bằng điếu thuốc lá, sự hiện diện của nó rất đột ngột, Ngu Tri Bạch vươn người lấy nó.

Từ từ mở ra.

Đó là năm trái tim nối liền nhau, được cắt ra từ giấy.

Khi nó hoàn toàn mở ra, Thưởng Nam mới dần nhớ lại một vài ký ức mơ hồ, thứ này dường như là Trương Cẩu đã nhét vào tay cậu.

"Là nó…"

"Là mình đưa cho cậu." Ngu Tri Bạch khẽ nâng mí mắt, cuộn lại tờ giấy hình trái tim, đặt nó về lại bên gối của Thưởng Nam: "Mình chỉ muốn xem cậu có còn nhớ không."

"Không phải là của Trương Cẩu sao?" 

“Mình và nó là một mà, Nam Nam.”

“……” Thưởng Nam cố gắng kiềm nén sự thôi thúc muốn dùng thìa đâm Ngu Tri Bạch.

-

Bên ngoài trời không biết từ lúc nào lại bắt đầu mưa, mưa rơi rả rích, dồn dập, những giọt mưa tí tách dày đặc.

Ngu Tri Bạch ngồi dưới ánh đèn giúp Thưởng Nam sắp xếp lại bài vở mấy ngày nay bị bỏ lỡ.

Thưởng Nam uể oải trả lời tin nhắn của Trương Hỗ, hôm nay là thứ bảy, ngày mai được nghỉ, họ không cần dậy sớm.

[Trương Hỗ: Cậu thật sự không sao chứ? Lỗ Dương cũng to gan quá, giữa ban ngày ban mặt mà dám bắt cóc cậu, cậu nói xem cậu ta muốn gì nhỉ?]

[Trương Hỗ: Ban đầu mình còn tưởng cậu xin nghỉ phép cơ, hỏi một vòng thì mới phát hiện ngay cả Ngu Tri Bạch cũng không biết cậu đi đâu, mẹ cậu cũng không biết, lúc đó mới biết cậu mất tích, cậu không biết đâu, mẹ cậu đến trường suýt nữa đánh chết Trương Tuyết Lệ rồi.]

[Trương Hỗ: Nhưng Ngu Tri Bạch trông có vẻ không lo lắng chút nào, nếu không phải cậu ấy nói không biết, mình còn tưởng hai người đang chơi trò trốn tìm nữa cơ.]

[Trương Hỗ: Lần này Lỗ Dương xong đời rồi, sau đó không hiểu sao cậu ta chạy đến trường phát điên, còn đập vỡ đầu của Ngu Tri Bạch, máu chảy còn nhiều hơn lần bị thương ở cổ trước đó nữa. Lúc ý chúng mình mới biết cậu bị cậu ta giam giữ, bây giờ cậu ta đã bị nhốt vào trại tạm giam rồi.]

[Trương Hỗ: Hai nhà các cậu đều có tiền có thế, chuyện này mình nghĩ còn lâu mới xong.]

[Thưởng Nam: Mình không sao, việc xử lý Lỗ Dương thì để sau hẵng nói.]

Cậu nhớ lại, Trương Cẩu đã từng nói rằng Lỗ Dương sẽ bị phản lại.

Trương Hỗ trò chuyện với cậu một lúc rồi kêu đi chơi game. Thưởng Nam đang định ngủ thì bỗng thấy cần đi vệ sinh, thế là cơn buồn ngủ lập tức biến mất.

Dung dịch truyền vẫn còn hơn một nửa, cậu không thể đợi lâu như vậy.

Thưởng Nam lật chăn ra, chống tay trái lên giường khó khăn ngồi dậy, chân trần đứng trên sàn nhà, với tay định lấy túi truyền dịch trên đầu.

Những âm thanh nhỏ khiến Ngu Tri Bạch đang chăm chú viết ghi chú quay sang nhìn Thưởng Nam, cậu ấy hiếm khi lộ ra vẻ không vui cũng không còn giả vờ nữa.

Ngu Tri Bạch bước nhanh tới, giơ tay lấy túi dịch xuống: “Sao không gọi mình?”

Cậu ấy đứng quay lưng với ánh sáng, bóng của cậu ấy che phủ Thưởng Nam khiến Thưởng Nam không khỏi lùi lại một bước: “À, thấy cậu đang viết chăm chỉ quá nên mình không muốn làm phiền.”

Nói xong, cậu cúi xuống xỏ dép: “Mình muốn đi vệ sinh, mình tự cầm là được rồi.” Nói xong, Thưởng Nam đưa tay định lấy túi dịch từ tay Ngu Tri Bạch. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bất ngờ thay, Ngu Tri Bạch né tránh, tay của Thưởng Nam vồ vào không khí, ngượng ngùng dừng lại giữa không trung.

Thưởng Nam nghi hoặc nhìn Ngu Tri Bạch.

Ngu Tri Bạch bước sang bên trái của Thưởng Nam rồi đỡ lấy cậu: “Ngại à?”

Sắc đỏ hồng chợt lan từ cổ Thưởng Nam lên khắp mặt, da cậu trắng nên khi đỏ một chút là lộ rõ ngay, Thưởng Nam vội vàng cúi đầu: “Không, đi thôi.”

Cậu đã ăn rồi, cơ thể không còn yếu nữa nhưng vẫn được Ngu Tri Bạch đỡ. Bàn tay của cậu ấy từ ban đầu chỉ đặt lên vai rồi từ từ trượt xuống eo của cậu, Thưởng Nam muốn nói gì đó nhưng rồi lại thấy không cần thiết, cậu không muốn làm quá lên.

Ánh sáng trong nhà vệ sinh là loại ánh sáng ấm áp màu vàng nhạt dễ chịu. Khi vào trong, Thưởng Nam quay sang nhìn Ngu Tri Bạch: “Cậu có thể ra ngoài được rồi.”

Ngu Tri Bạch không nói gì mà chỉ treo túi dịch lên móc trên tường, sau đó lùi ra ngoài và lịch sự khép cửa lại.

Việc sử dụng tay đơn quả thực không tiện nhưng những chuyện như thế này, Thưởng Nam không thể nào nhờ người khác giúp được.

Sau khi xong việc, Thưởng Nam còn chưa kịp kéo quần lên thì Ngu Tri Bạch đã đẩy cửa bước vào, không thèm liếc mắt mà bấm nút xả nước.

!

Sự kinh ngạc và xấu hổ hiện rõ trên khuôn mặt Thưởng Nam. Cậu và Ngu Tri Bạch cùng cúi đầu, bộ đồ bệnh nhân là loại có dây chun, Thưởng Nam có vòng eo rất nhỏ, nếu không thắt nút thì chắc chắn không thể mặc được.

Ánh mắt của Ngu Tri Bạch thay đổi đôi chút, cậu ấy cúi xuống ngón tay luồn vào cạp quần và kéo nó lên, sau đó khéo léo thắt hai sợi dây thành một chiếc nơ bướm rất đẹp. Cậu ấy là một người giấy, không biết đỏ mặt, không biết tim đập nhanh nhưng Thưởng Nam thì đã nóng bừng khắp người.

“Ai cho phép cậu vào?” Thưởng Nam khẽ hỏi.

Ngu Tri Bạch ngước mắt lên nhìn Thưởng Nam một lúc rồi từ từ đứng dậy, cậu ấy vừa lấy túi dịch xuống vừa trả lời: “Cậu cần mình.”

Chỉ cần Thưởng Nam cần, dù là lúc nào cậu ấy cũng sẽ ở đó, ngay cả trong những tình huống như thế này

Thưởng Nam được Ngu Tri Bạch đưa trở lại giường nằm, Ngu Tri Bạch đi tắt hết đèn: “Cậu ngủ trước đi, mình sẽ giúp cậu hoàn thành ghi chú."

“Không có đèn cũng có thể nhìn thấy à?”

“Có thể.”

Thưởng Nam thực sự rất buồn ngủ, trong âm thanh mưa rơi như thế này càng làm cậu thêm mệt mỏi.

Cậu thấy khuôn mặt của Ngu Tri Bạch dần trở nên trắng bệch như tuyết, đôi môi đỏ tươi như máu, sự trắng bệch và đỏ máu này là dáng vẻ thật sự của một người giấy.

Thưởng Nam đã quen với điều đó, cậu nhìn một lúc rồi ngủ thiếp đi.

Nhưng giấc ngủ không yên, cậu mơ một giấc mơ hỗn loạn rồi tỉnh dậy. Khi mở mắt, Ngu Tri Bạch đang ngồi bên giường cậu và nhắm mắt lại.

Kim tiêm trên tay Thưởng Nam không biết đã bị rút ra từ lúc nào, trên tay cậu được dán một miếng dán cầm máu.

Cậu ở rất gần Ngu Tri Bạch, chỉ cần đưa tay là có thể chạm vào mặt cậu ta.

Người giấy cũng có thể ngủ sao?

Thưởng Nam nhớ đến những gì Trương Cẩu đã nói, cậu tự hỏi Ngu Tri Bạch hồi nhỏ trông như thế nào, trước khi trở thành người giấy sẽ ra sao?

Hồi nhỏ Ngu Tri Bạch chắc chắn là một cậu bé rất đẹp, chắc hẳn không có cái vẻ ranh ma và giả vờ như bây giờ. Khi đó dù sao cậu ấy vẫn là con người, biết đau, biết khóc, mọi cảm xúc và cảm giác cơ thể đều là thật.

Cậu ấy luôn sống rất khổ sở, dù là trước kia hay bây giờ.

Thưởng Nam đưa tay ra, ngón tay chọc nhẹ vào mặt Ngu Tri Bạch.

Gần như Ngu Tri Bạch lập tức mở mắt khi ngón tay của Thưởng Nam vừa chạm vào, thậm chí còn chưa kịp chọc xuống, cậu ấy nhìn chằm chằm vào Thưởng Nam, rất lâu sau mới mở miệng nói: “Cậu đang làm gì vậy?"

Giọng cậu ấy lạnh lùng, khô khốc, không có chút cảm xúc nào.

Thưởng Nam trở mình, quay mặt về phía cậu ấy: "Ngắm cậu."

Nói xong, Thưởng Nam nở nụ cười.

Sau khi cười xong, cậu nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt Ngu Tri Bạch thì mới thầm than hối hận. Cậu đã tính sai, không nên trêu chọc Ngu Tri Bạch.

Khóe miệng của Ngu Tri Bạch nở nụ cười, nụ cười kéo dài theo một góc độ cực kỳ phóng đại: "Trước đây cậu nói sẽ cân nhắc chuyện hẹn hò với mình, cậu đã cân nhắc xong chưa?"

Chủ đề thay đổi quá nhanh, suýt nữa Thưởng Nam không kịp phản ứng.

Nhưng rõ ràng biểu cảm của Ngu Tri Bạch cho thấy: là Thưởng Nam tự chuốc lấy.

“Chưa... chưa nghĩ xong.” Thưởng Nam thu tay lại, kéo chăn lên: "Mình còn cần thêm chút thời gian."

[14: Bây giờ tâm trạng của nó khá tốt, dữ liệu của tôi cũng cho thấy trạng thái cảm xúc gần đây của nó ổn định hơn rất nhiều. Tôi nghĩ, có lẽ là vì sự chú ý của nó đã chuyển từ những người khác sang cậu nên mới có sự thay đổi như vậy.]

[14: Ít nhất, bây giờ nó đã biết rằng trên thế giới này còn có những điều tốt đẹp hơn thù hận và đau khổ.]

Thưởng Nam nhắm mắt rất lâu nhưng vì giả vờ và giả vờ không giỏi nên lông mi cậu cứ run lên liên tục. Cậu thực sự không chịu nổi nữa, nhẹ nhàng mở mắt ra, ngay khi mở mắt, cậu cứng đờ cả người.

Khuôn mặt của người giấy ở rất gần, không biết từ lúc nào Ngu Tri Bạch đã đứng dậy rồi cúi người xuống, mũi gần như chạm vào mũi của Thưởng Nam.

Thưởng Nam nhìn vào đôi mắt đen láy của cậu ấy, cậu cảm thấy giọng nói của mình đang run rẩy: "Cậu làm gì vậy?"

“Cậu mở mắt ra rồi, vậy coi như cậu đã suy nghĩ xong.” Ngu Tri Bạch nói.

“Cái gì?”

“Bây giờ mình có thể hôn cậu chưa?”

“Có thể...” Nửa câu sau của Thưởng Nam còn chưa nói ra thì đã nuốt trở lại, cậu mở to mắt nhìn khuôn mặt gần kề của Ngu Tri Bạch.

Cảm giác trên môi lạnh buốt, mềm mại, cũng không có kỹ thuật gì.

Thưởng Nam giãy dụa vài cái, thậm chí dùng tay đẩy vai Ngu Tri Bạch nhưng Ngu Tri Bạch nhấc mi mắt lên, ánh mắt cậu ấy đen kịt còn đặc và dính hơn cả màu mực, như thể có thể nuốt chửng vạn vật.

Thưởng Nam run lên một chút, không kìm được mà thu tay lại, chấp nhận số phận, từ từ nhắm mắt lại.

Đôi môi của người giấy lạnh lẽo, cả khoang miệng và đầu lưỡi cũng vậy, cảm giác xâm nhập rất mạnh, đầu lưỡi lướt nhẹ theo thành miệng, Thưởng Nam cảm thấy không chịu nổi, vô thức lún sâu vào chiếc gối mềm mại.

Bàn tay của người giấy không biết từ lúc nào đã đến phía sau đầu cậu, trực tiếp nhấc Thưởng Nam khỏi giường. Bị bất ngờ kéo lên như vậy, cảm giác bị hoàn toàn kiểm soát không phải là dễ chịu, Thưởng Nam rơi vào trạng thái hỗn loạn và bối rối, không thể ứng phó.

Móng tay của Thưởng Nam hoàn toàn không thể làm trầy xước người giấy, nhờ vậy cậu hiểu rõ sự khác biệt giữa Ngu Tri Bạch và Trương Cẩu ở đâu.

Và cũng hiểu tại sao Trương Cẩu lại nói Ngu Tri Bạch có thể xé nát cậu ta.

Trương Cẩu chỉ là một cái vỏ chứa, và những cái vỏ như Trương Cẩu thì Ngu Tri Bạch có thể làm ra hàng trăm hàng ngàn cái để thay thế nhưng Ngu Tri Bạch thì chỉ có một, người giấy cũng chỉ có một.

Ngu Tri Bạch cảm thấy hôn đủ rồi mới buông Thưởng Nam ra. Đôi môi của Thưởng Nam bị nghiền đỏ tươi, cậu ngơ ngác cho đến khi mặt cậu bị bàn tay lạnh lẽo của Ngu Tri Bạch chạm vào, cậu mới bừng tỉnh.

Ngu Tri Bạch ngồi trên mép giường, ánh mắt u ám vô cùng nhưng hành động lại rất dịu dàng: “Giờ mình là bạn trai của cậu, đúng không?”

Dưới ánh mắt áp lực như vậy, Thưởng Nam không thể nói “không”, cũng chẳng có lý do gì để từ chối.

“Đúng vậy.” Thưởng Nam nắm chặt chăn, cảnh giác nhìn Ngu Tri Bạch, cậu luôn cảm thấy cậu ấy sẽ lại hôn mình lần nữa.

Người giấy hơi nghiêng đầu, lộ vẻ nghi ngờ: “Vậy tại sao cậu lại nhìn mình như thế?”

Thưởng Nam nhắm mắt lại rồi mở ra: “Vậy được chưa?” Giọng cậu khàn khàn, giống như những viên đá chưa bị nghiền nát hoàn toàn, làm thành món đá bào, rưới lên siro dâu hoặc việt quất.

Người giấy cúi xuống, nhẹ nhàng liếm đôi môi sưng đỏ của Thưởng Nam một cái: “Ngủ ngon.”

Nói xong, cậu ấy ngồi trở lại ghế, giữ nguyên tư thế ngồi ban đầu tiếp tục nhìn chăm chú nhìn vào Thưởng Nam.

Thưởng Nam cảm thấy ánh mắt đó giống như lưỡi dao, có thể lột sạch chăn của cậu, lột hết quần áo của cậu ra nên cậu chỉ còn cách quay lưng lại với Ngu Tri Bạch để ngủ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play