Nhưng khi mọi người đang ăn mừng lại có mấy ánh mắt dán chặt vào Diêm Như Ngọc.

"Đại đương gia, ngài là trụ cột của mọi người! Sau này tiểu nhân sẽ xem ngài như thiên lôi, chỉ đâu đánh đấy! Ta kính ngài trước!" Sau khi uống hơn một canh giờ, vẫn còn người đứng lên mời rượu.

Mặt Diêm Như Ngọc đỏ hồng, mắt hơi híp lại như con cáo nhỏ, khóe miệng cong lên, nàng cầm lấy chén rượu, uống sạch một hơi.

"Đại đương gia, ngài không thể uống nữa! Say rồi thì làm sao?" Thú Nhi ở bên cạnh lo lắng nói.

Đám người này cũng thật là, Đại đương gia chỉ mới mười lăm tuổi, sao có thể để nàng uống rượu chứ!

"Thú Nhi, ngươi đi sang chỗ khác đi! Bọn ta đang nói chuyện với Đại đương gia, một tiểu nha đầu như ngươi xen vào làm gì?!" Một người khác mắng Thú Nhi rồi quay sang kính rượu Diêm Như Ngọc: "Hôm nay ta mới biết Đại đương gia còn có bản lĩnh như vậy! Tiểu nhân thật sự bội phục ngài!"

Nói xong, người đó uống cạn chén rượu.

Lương thực của trại Diêm Ma quả thực có hạn nhưng rượu thì còn không ít, vẫn còn một số được niêm phong và giấu trong hang động bí mật trên núi, đến ngày cố định hàng tháng thì lấy ra một chút.

Dường như Diêm Như Ngọc không có ý định dừng lại, nàng lại uống thêm một chén nữa.

Sau đó liên tục có người đến chúc mừng và tâng bốc, cả nhóm đều hào hứng nâng chén.

Nhiều huynh đệ trong trại đã say đến mức hôn mê bất tỉnh, không còn lại bao nhiêu người, còn số người đã uống với Diêm Như Ngọc mà vẫn chưa say thì lại càng ít hơn.

Nhìn thấy vài người có vẻ không trụ nổi nữa, Diêm Như Ngọc giơ tay gọi Thú Nhi đến đây: "Thú Nhi, không được rồi, ta sắp ngất rồi.”

Nói xong, cánh tay nàng thõng xuống như bị đứt lìa khỏi người, lắc lư trong không trung.

Người còn lại không kìm được mà nhếch mép cười.

Thú Nhi hoang mang: "Đại đương gia?"

Sao nói ngất là ngất vậy? Hơn nữa... trước khi ngất còn gọi nàng ấy đến nữa chứ?

“Thú Nhi, nếu Đại đương gia đã ngất rồi thì ngươi mau đưa ngài ấy về phòng nghỉ ngơi đi!” Một người trong số đó lên tiếng.

Thú Nhi ngơ ngác gật đầu, đỡ Diêm Như Ngọc về phòng. Những nữ nhân khác thấy Đại đương gia Diêm Như Ngọc đã rời đi mới lần lượt tiến lên đưa trượng phu nhà mình về. Còn những người không có tức phụ nhi hay nương thì đáng thương hơn, nằm ngủ ngay trên mặt đất.

Đêm khuya, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang.(App T-Y-T)

Mấy bóng người sột soạt lẻn vào phòng của Diêm Như Ngọc. Một mùi hương ập đến khiến Thú Nhi vốn đã ngủ say lập tức rơi vào hôn mê. Chốc lát sau, mấy người này khiêng một cái chăn ra khỏi phòng, cẩn thận vòng qua từng người ngủ say như chết trong trại, ra khỏi trại.

Đi vòng vèo trên núi suốt mấy canh giờ mới dừng lại, cẩn thận bước vào một hang động, sau khi đặt chiếc chăn xuống, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đại đương gia, ngài đừng trách bọn ta. Khi nào Nhị đương gia trở thành Đại đương gia, bọn ta sẽ đến đưa ngài ra ngoài!" Một nam nhân cao lớn nói với Diêm Như Ngọc đang nằm trong chăn. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Có chắc chắn chỗ này an toàn không? Đừng có sói đấy nhé..." Đồng bọn hơi mập bên cạnh hỏi.

"Yên tâm đi, chỗ này khá dốc, sói cũng lười đến đây. Ta tình cờ phát hiện ra đấy. Chỗ này không thuộc địa bàn của trại Diêm Ma chúng ta, chúng ta cũng để lại lời nhắn rồi, nếu nàng thông minh thì sẽ chọn chờ ở đây, số lương khô này đủ dùng trong nửa tháng..."

"Lỡ như... Đại đương gia chạy ra ngoài thì sao..." Người nọ không nhịn được mà hỏi thêm.

Bên ngoài đâu có an toàn như trong hang!

“Chuyện đó..." Đối phương do dự một chút rồi quyết định bất chấp mọi hậu quả, còn nói: "Chỉ có một cơ hội duy nhất ngày hôm nay thôi. Không thấy Nhị đương gia liên tục bị nàng trêu chọc sao? Nếu không hành động ngay thì e rằng toàn bộ mọi người trong trại sẽ sớm thừa nhận địa vị của nàng thôi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play