Bọn họ có thể chấp nhận việc nhuộm vải. Chỉ cần có thể điều chế được thuốc màu thì không cần dùng đến quá nhiều người.
Nhưng dệt vải thì khác...
“Ý của bổn đương gia là để bách tính dưới núi làm. Công việc này có thể làm lớn đến mức nào thì làm lớn đến đến mức đó. Ngoại trừ nhuộm vải, còn phải bảo huynh đệ trong sơn trại nghiên cứu thêm nhiều cách phối màu khác. Đến lúc đó, vận chuyển thành phẩm đến phường giao dịch. Không chỉ có người của nước Ô Tác mua mà có lẽ thương nhân của nước Thiên Võ cũng sẽ quan tâm.” Diêm Như Ngọc lười biếng nói.
“Để bách tính làm sao? Có được không vậy? Chúng ta chính là thổ phỉ. Cho dù chúng ta cứu bọn họ thì bọn họ có thể bằng lòng đứng cùng một thuyền với chúng ta sao?” Vạn Thiết Dũng tỏ ra không tin.
Không chỉ mình ông ta không tin mà những người khác cũng lắc đầu.
Con người là động vật mau quên. Ngoài miệng nói đến ân tình nhưng trên thực tế sẽ làm thế nào thì chưa biết chắc được.
“Đâu phải bổn đương gia không trả tiền. Có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ. Lão tử không tin bọn họ có thể trơ mắt nhìn tiền bay ngay trước mặt.” Diêm Như Ngọc hừ lạnh một tiếng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT