Diêm Như Ngọc đếm ngân phiếu, không nhiều lắm, chỉ hơn 10.000 lượng.
Trước đó nghe Hoa Lan Dung nói rằng ngân phiếu trên người tiểu Quốc cữu này đều là loại mệnh giá lớn, bây giờ nhìn qua, quả nhiên không sai.
“Nói! Ngươi giấu số tiền còn lại ở đâu rồi?!” Diêm Như Ngọc cất ngân phiếu vào trong ngực, sau đó giận dữ trừng mắt, thuận miệng hỏi.
“Ngươi chỉ đang bịa đặt lung tung mà thôi! Hôm nay tại hạ rơi vào tay ngươi, chỉ có thể mặc ngươi tùy ý vu oan bôi nhọ... Đúng là thổ phỉ!” Phòng Tử Ngu cũng lười giải thích.
Bây giờ hắn ta đã bị bắt, người này nói hắn ta trộm đồ chẳng qua là tìm cớ vũ nhục hắn ta mà thôi.
“Ngươi không giải thích thì chính là nhận tội.” Diêm Như Ngọc nhíu mày, thở dài, “Ngươi đường đường là Quốc cữu gia, vậy mà lại đi ăn trộm. Xem ra lúc ngươi ra ngoài, tỷ tỷ nhà ngươi không cho ngươi bao nhiêu ngân lượng, mà ngươi lại thấy gần đây ta kiếm được không ít nên đố kỵ rồi không nhịn được mà ra tay.”
“Giữa đêm ngươi chạy đến viện của ta ra vẻ ta đây, nếu không phải vì tiền thì còn có thể vì cái gì?” Diêm Như Ngọc cười tủm tỉm nói tiếp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT