Nam nhân mất cân bằng âm dương này thật sự đáng sợ. Vì vậy, sau khi chứng kiến dáng vẻ oán giận của Chung Hàn, hễ nhìn thấy hắn thì Diêm Như Ngọc đều lập tức quay đầu bỏ đi. Đã lâu không gặp, nàng còn tưởng rằng hắn đã biết nghe lời, không ngờ là hắn vẫn còn giày vò bản thân, chế ra mấy thứ thuốc vớ vẩn này.
“Bệnh của ngươi trước đó đã khỏi chưa?” Diêm Như Ngọc nhíu mày, hỏi.
Hai tay Chung Hàn không nhịn được mà run lên, nhớ tới cảnh tượng mình ai oán khóc lóc kể lể với Đại đương gia trước đây.
Hắn không khỏi xấu hổ: “Khỏi rồi. Cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng, uống mấy thang thuốc là được...”
“Vậy mà còn nói là không nghiêm trọng!? Bổn đương gia thấy ngươi chính là không chịu để lời lão tử nói trong lòng!” Diêm Như Ngọc hừ một tiếng, “Ngươi là đại phu trong sơn trại chúng ta, đừng suốt ngày nghiên cứu mấy thứ vớ vẩn đó, trị bệnh cứu người mới là chuyện quan trọng. Nếu ngươi thật sự quá rảnh rỗi thì trên đường đến kinh thành lần này, bổn đương gia sẽ tìm một ít trường hợp bệnh nan y cho ngươi. Ngươi học thêm cách chữa trị những bệnh đó mới đúng.”
Tuy thuốc viên dùng để giải độc là thứ tốt nhưng muốn nghiên cứu ra thứ này nhất định phải tiếp xúc với những thứ có độc.
Toàn bộ huynh đệ sơn trại Diêm Ma đều quang minh lỗi lạc với người trong nhà, làm gì có ai dùng đến cách bỉ ổi là hạ độc chứ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play