Phó Định Vân lọt vào tốp mười thật sự rất miễn cưỡng nên thường xuyên có nguy cơ bị đẩy xuống khỏi bảng vàng.
Nhưng Diêm Như Ngọc cũng nắm bắt tình hình rất nhanh. Mỗi khi hắn bị nghi ngờ, nàng sẽ truyền ra một, hai bài văn xuất sắc của hắn, lại thổi phồng rằng người này cực kỳ may mắn nên cuối cùng mới có thể giúp hắn ngồi vững trên bảng vàng.
“Ta từng nghe qua tên tuổi của Phó Định Vân. Người này đến từ huyện Nam An, mẫu thân hắn là nô bộc, vốn dĩ hắn cũng mang nô tịch, hoàn toàn không có tư cách tham gia thi cử. Nhưng mẫu thân hắn lại là người biết quyến rũ người khác, sau khi trượng phu qua đời còn có thể khiến bằng hữu của chủ nhà chuộc thân cho mình, nhưng gả đi không được bao lâu lại khắc chết trượng phu mới nên bị gia tộc đuổi đi.” Trong nhà trọ có treo bảng vàng, có đồng hương nhìn thấy thì không ngừng nghị luận.
“Nếu vậy thì người này cũng có tài học thật sự đấy chứ? Nếu hắn không tài không thế thì sao có thể nổi tiếng như vậy, lọt vào nhóm mười người trên bảng vàng?”
“Ai mà biết được chứ! Tuy tài học của hắn... không tệ, nhưng số lượng văn chương truyền ra ngoài mấy ngày nay quá ít ỏi. Sao có thể đánh đồng với chín người khác?”
“Các ngươi đã nghe nói chưa? Mấy ngày trước có một Tú tài mua gần ngàn quyển sách ở hiệu sách Vạn Tượng! Không biết Tú tài kia là người phương nào...”
“Tất nhiên không phải Phó Định Vân rồi. Nhà hắn nghèo kiết xác, sau khi lão mẫu bị đuổi đi thì toàn dựa vào việc thêu thùa để kiếm sống, nuôi hắn thành Tú tài đã là bản thân hắn may mắn lắm rồi. Hắn nào có bản lĩnh được tiên sinh giỏi chỉ điểm, mua số sách đó chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play