“Chuyện này…” Nhìn vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn của chị Hoàng, cuối cùng thì Trương Mẫn Khiết cũng nuốt ngược lời phản đối vào trong lòng: “Được ạ.” Dù sao thì cô ấy cũng không có can đảm nói nghỉ là nghỉ như người ta.
Tổ trưởng Hoàng rời đi, Viên Phân bước tới vỗ nhẹ vai cô ấy, thở dài một cái coi như an ủi rồi cầm lấy một chiếc điện thoại công việc trên bàn, quay về tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Trương Mẫn Khiết nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Cô ấy ôm đầu ngồi thẫn thờ, trong đầu lúc thì hiện lên viễn cảnh tương lai đầy bận rộn và đau khổ, lúc lại nghĩ đến hậu quả bất định nếu mình nghỉ việc không báo trước… Càng nghĩ thì tim càng đập nhanh, Trương Mẫn Khiết cảm thấy không nên nghĩ nữa, bèn uống liền mấy ngụm cà phê, tự nhủ phải tập trung vào công việc.
Một ý nghĩ kỳ lạ vụt qua đầu cô ấy:
Không lẽ Trần Nhàn cũng xin nghỉ vì bị đau đầu giống mình?
… Haizz, biết rồi thì có ích lợi gì chứ? Với mấy công ty khởi nghiệp nhỏ chỉ mới đi vào hoạt động vài năm như thế này, mất đi một nhân viên là cứ như cả công ty sắp sụp đổ. Giờ Trần Nhàn đã nghỉ việc rồi, chắc chắn cô ấy sẽ không thể xin nghỉ được nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play