“Trong hai ngày mà Chu Hạo hôn mê, có chuyện gì xảy ra không?”
“Hai ngày hôn mê á?” Trần Vĩ “hừm” một tiếng, nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó “chậc chậc” hai cái, hít một hơi rồi mới nói: “Không có chuyện gì cả, mấy ngày đó, cậu ấy toàn ra ngoài phỏng vấn tìm việc thôi, đi suốt từ sáng đến tối, tôi cũng không nghe cậu ấy kể có chuyện gì xảy ra cả.”
Giang Sơ Vận nhắc nhở: “Có thể là chuyện liên quan đến tìm việc làm?”
“Chậc.” Trần Vĩ dùng ngón tay gãi cằm, rung chân suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói: “Thật ra tôi có nhớ ra một chuyện, nhưng không biết là có hữu ích với mấy người không. Tôi nhớ vào buổi sáng trước hôm cậu ấy hôn mê một ngày, cậu ấy nói là sẽ đi phỏng vấn vòng hai. Người phỏng vấn ở vòng một rất ấn tượng với cậu ấy nên cậu ấy khá tự tin.”
Trần Vĩ lắc đầu nói: “Còn bảo là nếu phỏng vấn thành công sẽ mời tôi ăn một bữa! Tôi đã mong chờ cả ngày hôm đấy, ai ngờ tối hôm đó quay về, cả người cậu ấy u ám, bụi bặm, tôi hỏi phỏng vấn sao rồi, cậu ấy chỉ lắc đầu thở dài, nhìn là biết thất bại chắc rồi.”
“Tôi nghĩ dù sao cũng là bạn học, bây giờ lại là bạn cùng phòng, vậy nên tính vào an ủi cậu ấy một chút. Ai ngờ vừa bước vào đã thấy cậu ấy đang khóc làm tôi giật cả mình. Tôi hỏi có chuyện gì vậy, cậu ấy nói là hơi muốn về quê, bảo sống ở thành phố Hải Châu này khó khăn quá.”
“Thấy cậu ấy khóc, tôi cũng chịu luôn, đàn ông con trai như tôi đâu biết an ủi người khác, vậy nên định rủ cậu ấy đi uống chút gì đó. Nhưng cậu ấy lại bảo không muốn ra ngoài, thế thì tôi cũng hết cách, quay ra chơi game tiếp. Rồi sáng hôm sau thì...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT