“Đêm hôm khuya khoắt mà làm phiền mọi người quá, hay là về nhà cháu nghỉ tạm trước đi?” Khương Thanh Thanh vội vàng bước lên, nắm tay thím Khương, khuôn mặt đầy cảm kích: “Thím ơi, Hải Quyền, Chính Hiếu, may mà có mọi người giúp đỡ, nếu không mẹ cháu không biết sẽ ra sao nữa!”
“Ôi dào, đều là người trong thôn với nhau, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm thôi mà!”
Lúc này từ phía xa, một chiếc xe con màu đen lao nhanh tới gần. Khi Nghê Hình dừng xe, trông thấy cảnh trước cổng bệnh viện có một cặp vợ chồng đang đánh nhau, bên kia lại có hơn chục người vẫn bình tĩnh trò chuyện, anh thoáng sững người, sau đó mới xuống xe chào hỏi: “Chú Khương, thím Khương…”
Dưới ánh đèn đường rực rỡ trước cổng bệnh viện, Nghê Hình chợt nhìn thấy khuôn mặt sưng tím bầm dập của Khương Cẩn, hàng mày sắc nét lập tức trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng vô thức to hơn mấy phần: “Cẩn Cẩn, ai bắt nạt em thế?”
Thực ra Khương Cẩn không muốn để họ thấy dáng vẻ thê thảm của mình lúc này, nhưng không thể phủ nhận rằng khi nhìn thấy anh, trong lòng cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Không kịp để ý chuyện khác, cô sốt ruột hỏi ngay: “Nghê Hình, Cừu Dự, hai anh có quen ai ở bệnh viện số một thành phố Hàng không? Bệnh viện bên này nói bà nội em cần đặt stent tim, tốt nhất là nên chuyển lên bệnh viện lớn trên thành phố Hàng.”
Cừu Dự cũng vừa bước xuống xe, nhìn thấy bộ dạng của Khương Cẩn liền nhướng mày: “Chậc chậc, trông em thật là… thảm hết chỗ nói! Nhưng mà em không biết mẹ của Nghê Hình làm việc ở bệnh viện số một sao?”
Vừa nghe tin tốt lành này, khi nhìn Nghê Hình đôi mắt của Khương Vệ Dân chợt sáng rực lên: “Thật sao? Nghê Hình, cháu có thể gọi điện hỏi mẹ cháu giúp chú một tiếng được không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT