Chúng tôi quả thực giống như mọc cùng một đám rong biển ở vùng nước nông, bị đủ loại hải lưu xô đẩy mà quấn quýt không rời, ví như trận chiến tranh lạnh vô duyên vô cớ trước thềm năm mới. Tối đó tôi dứt khoát về trường ở, còn nàng thì trẻ con chẳng kém, trực tiếp kép WeChat của tôi vào danh sách đen. Thế là đầu năm mới, cả hai chẳng ai thèm để ý đến ai, suốt ngày hậm hực.
Trạng thái này kéo dài khoảng một tuần. Dù sao thì tôi cũng bận rộn với bản nháp đầu tiên của luận văn tốt nghiệp, rất nhiều tài liệu hồ sơ cần dùng lại không cho mượn. Để tiện tra cứu, tôi dứt khoát thường trú ở phòng đọc từ sáng đến tối, đóng cửa là theo đường thẳng tắp về ký túc xá, bước lên một đường ray song song không hề giao nhau với nàng.
Cùng lúc đó, Kỳ An cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào muốn đưa tôi ra khỏi danh sách đen, trang cá nhân vẫn luôn là một vạch đen vô cảm.
Khi gần hết một tuần, cuối cùng tôi không nhịn được nữa, nghĩ bụng cứ giằng co thế này cũng chẳng phải là cách. Thế là một tối nọ, tôi kiếm cớ rất vụng về để về nhà. Nếu Kỳ An bằng lòng thì sẽ kiên nhẫn nói chuyện, còn nếu nàng không muốn để ý đến tôi, tôi có thể hùng hồn nói là về lấy quyển sách nọ, mai cần dùng! Chứ không đời nào tôi lại mặt dày mày dạn mà ở lì đó không đi.
Kỳ An sáu giờ tan làm, để tỏ ra có thành ý hơn một chút, tôi sáu giờ mười lăm đã đứng đợi ở cửa – nhất định phải đến trước khi nàng về, như vậy cho dù nàng có vô tình đến mức đuổi tôi ra ngoài, ít nhất tôi vẫn có cơ hội nói chuyện trực tiếp.
Mặc dù trong tiềm thức tôi biết Kỳ An sẽ không làm như vậy.
Cho nên hành động này mang theo một chút ý vị cố ý hạ thấp tư thái, một chút ý vị chủ động lùi một bước, một chút ý vị lấy lòng. Dù chỉ là một chút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT