Khi Lương Hiểu về, tôi đã từ trên giường tầng trên leo xuống, ngồi ngay ngắn trước bàn học. Cô ấy khoa trương kêu một tiếng "Ối dào" đầy kịch tính: “Ô hô, gió nào đưa ngài đến đây vậy?”
Tôi liếc nhẹ vào biểu tượng thời tiết ở góc dưới bên trái màn hình máy tính, đáp lời cô ấy: “Gió tây cấp hai.”
Rồi ngẫm lại thấy không ổn lắm, tôi đính chính: “Tuần này tui vẫn luôn ở đây mà.”
"Chiều ngài chẳng phải ra khỏi trường rồi sao, ai ngờ ngài còn chịu khó quay về cơ đấy," Cô ấy nhập vai sâu sắc, càng lúc càng "drama", “Tui biết ngay mà, ngài nhất định là không nỡ rời xa tui!”
Tôi suýt chút nữa bị sặc nước trà, nhắm mắt cho qua: “Ừ ừ ừ.”
Lương Hiểu đi ra ban công thu quần áo, vừa lạch cạch lấy móc áo vừa trách móc tôi: “Bà với Chu Khả Y đúng là đồ trọng sắc khinh bạn, mỗi người lo chuyện riêng, bỏ mặc tui cô đơn lẻ bóng.”
Tôi chỉ tay về phía bàn của Tạ Thư Hàm: “Cô đơn lẻ bóng gì chứ, đây chẳng phải là thế giới riêng của hai ngươi sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT